Chương 12

Đợi ăn xong tối, Lục Quả nghỉ ngơi một lát ở nhà, mới chuẩn bị đi ra ngoài nhặt phế liệu như mọi khi.

Chính vào lúc này, cha Lục về nhà.

Vừa bước vào nhà, cha Lục đòi tiền mẹ Lục, ông ta lớn tiếng nói: "Tiền đâu?"

Mẹ Lục vội vàng lấy tiền trong túi ra, đưa cho cha Lục.

"Chỉ có nhiêu đây à?" Cha Lục mất kiên nhẫn nói rồi chụp lấy những tờ tiền đó. Chỉ có chút tiền này, ông ta làm sao đánh mạt chược kiếm thêm tiền trả nợ, không trả nợ sao cai được cờ bạc, hơn nữa sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt bạn bè, hiện tại ông ta rất cần vốn để kiếm tiền!

Sau đó cha Lục liếc mắt qua một bên, thấy Lục Quả vẫn còn ở nhà, lập tức tức giận, hô: "Sao mày vẫn còn ở đây?"

"Hôm nay Quả Quả bị người ta đánh..." Mẹ Lục vội vàng kéo cha Lục, vẫn hy vọng ông ta có thể đứng ra bảo vệ con trai.

"Bị người ta đánh?" Cha Lục nói: "Không đi chọc người ta, sao người ta đánh mày?"

"Nếu lúc đầu gửi mày đến nhà máy, còn có thể kiếm được nhiều hơn..."

Nếu không phải lúc đầu thành tích Lục Quả tốt, ông ta mong nhà họ Lục có sinh viên đại học, Lục Quả sẽ có thể kiếm tiền mỗi ngày, ông ta sẽ không đồng ý đâu!

Cha Lục chửi rủa bước thẳng vào phòng Lục Quả, tìm xem có giấu tiền riêng đi không.

Tiền làm vốn của ông ta vẫn chưa đủ!

Lục Quả vốn đang im lặng đứng ở phòng khách lập tức đi theo.

Trong phòng nhỏ rất ít đồ, nhanh chóng bị lật tung lên.

Giường bị lật tung lên, tủ quần áo cũng được mở ra, quần áo bên trong bị lấy ra ném lung tung xuống đất, một số sách cũng bị lật tung lên rồi ném xuống đất.

Tìm một hồi, cha Lục vẫn không tìm thấy tiền.

Cha Lục không cam tâm, tiếp tục tìm.

Ông ta đến trước bàn học, tùy tiện kéo ngăn kéo, thấy trong ngăn kéo chỉ có một đống phế liệu.

Con ngươi của Lục Quả co lại một chút, tay vô thức nắm chặt lại.

Cha Lục nhìn phế liệu trong ngăn kéo, quay đầu nhìn Lục Quả một cách kỳ quặc, sau đó cũng không quan tâm đống phế liệu đó, đóng ngăn kéo "Ầm" một tiếng, sau đó nhìn vào lọ thủy tinh trên bàn học.

Lọ thủy tinh trong suốt chứa đầy hạc giấy trắng, hạc giấy đã lấp hơn một nửa lọ, trông rất đẹp.

Trông cũng đáng giá vài chục đồng.

Trong phòng này chỉ có thứ này đáng giá chút tiền.

"Cái này là gì?" Cha Lục vừa nói vừa đưa tay ra lấy.

Lục Quả đột nhiên xông lên, dùng thân thể gầy ốm đẩy cha Lục ra, ôm lọ thủy tinh vào trong lòng.

Cha Lục ngạc nhiên một chút, sau khi phản ứng lại, cơn giận của ông ta bùng nổ ngay, ông ta hét lên: "Mày làm phản hả! Mày còn dám cướp à!"

Ông ta lập tức nhấc ghế lên, dứt khoát nện xuống.

Lần đầu tiên, Lục Quả ôm lọ thủy tinh né tránh được.

Ghế đập vào bàn học, phát ra tiếng ầm ầm lớn, chỗ sơn bong tróc trên ghế lại nhiều thêm một mảng.

"Đưa cho tao!" Cha Lục tức giận nói.

Đây không phải là vấn đề tiền bạc nữa rồi, hôm nay cha Lục thà đập vỡ chiếc bình kia!

Cha Lục nhấc ghế lên nện xuống một lần nữa.

Không trúng.

Lần này đập trúng đầu giường, đầu giường lõm xuống một lỗ, sơn bong tróc lộ ra màu gỗ ban đầu.

Cha Lục càng giận hơn, bực tức nhấc ghế hung hăng nện vào người Lục Quả.

Lục Quả nhanh chóng né tránh, nhưng chân lại đột nhiên đau nhói - Là chân bị đá trong nhà vệ sinh, bây giờ nó khiến anh suýt ngã.

… Lần này, trúng rồi.

Ầm…

Ghế đập hẳn hoi vào đầu Lục Quả.

Cuối cùng cha Lục cũng đập trúng, ông ta há miệng cười, nhưng chưa kịp vui mừng thì thấy máu đỏ tươi dần dần chảy xuống từ đầu Lục Quả.

Lục Quả vẫn ôm lọ thủy tinh, con ngươi vô thức mở rộng.

Cha Lục vội vàng vứt ghế, sợ hãi lui lại vài bước.

Ghế rơi xuống đất phát ra tiếng va chạm chói tai.

"A…"

Mẹ Lục hét lên thất thanh, mắt ngấn nước nhìn cảnh này, bà ta bất lực tựa vào khung cửa, từ từ ngã xuống.

Máu chảy ra từ đầu Lục Quả càng ngày càng nhiều.