Chương 69

Dư Yểu học pha trà rất thuận lợi, chủ yếu là vì Thường Bình là một người thầy kiên nhẫn, mỗi bước đều giảng giải vô cùng rõ ràng, hơn nữa trà và dụng cụ dùng để luyện tập đều là loại tốt nhất, rất dễ dàng pha được nước trà trong mà vị lại vừa phải.

Dư Yểu cũng là một học trò chăm chỉ, nàng hiểu rõ điểm yếu của mình, nên mấy ngày nay trên thuyền đều tranh thủ học hành, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã ra dáng ra hình.

Nàng bưng chén trà đã pha xong đến trước mặt vị hôn phu, Tiêu Diễm nhận lấy nhấp một ngụm, khó có khi khen ngợi một câu, “Không tệ.”

Dư Yểu vui vẻ xong lại hào hứng muốn đi học ném còn với Thường Bình, cầm kỳ thi họa không phải ngày một ngày hai là luyện thành, mấy ngày trên thuyền này cũng không đủ.

Nhưng lần này Tiêu Diễm lại lắc đầu với nàng, giả vờ như vô tình liếc nhìn Thường Bình, chậm rãi nói, “Học ném còn chẳng có gì thú vị, các tiểu thư khuê các ở kinh thành đã không còn hứng thú với trò này nữa rồi.”

Nghe vậy, Dư Yểu hơi ngạc nhiên, nàng biết đến ném còn là từ Dư Dung, sau khi học được Dư Dung đã khoe khoang với nàng rằng ném còn là kỹ năng mà chỉ có tiểu thư khuê các mới tinh thông, vậy mà giờ lại lỗi thời rồi sao?

Đúng rồi, thành Tô Châu cách kinh thành đến ngàn dặm, những thứ được ưa chuộng ở kinh thành có khi phải mất đến mấy năm mới truyền đến Tô Châu.

Nàng không chút nghi ngờ lời vị hôn phu, đầy mong đợi hỏi, “Lang quân có biết các cô nương ở kinh thành thích chơi gì không?”

“Bắn cung, bây giờ các cô nương ở kinh thành đều lấy việc tinh thông b.ắ.n cung làm vinh dự.” Tiêu Diễm nhẹ nhàng nói xong, sai người mang đến hai cây cung cùng một ít mũi tên dài.

Vừa nhìn thấy mũi tên sắc bén, Dư Yểu liền nhớ đến trận thảm sát đẫm m.á.u hôm đó, môi hơi tái đi, chẳng lẽ vị hôn phu muốn chủ động dạy nàng b.ắ.n cung sao?

Tiêu Diễm nhìn chằm chằm vào sắc mặt thay đổi của nàng, đột nhiên giương cung lắp tên, chĩa mũi tên lạnh lẽo vào n.g.ự.c nàng.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt, kể cả Thường Bình đều co rút đồng tử, Lục Chi cũng giật mình hét lên.

Dư Yểu lại không để ý đến những điều này, nàng hơi khó chịu tiến lại gần mũi tên, đưa tay sờ lên đó, thành thật nói cung tên làm người ta bị thương, nếu nàng học rồi lỡ tay làm bị thương người khác thì sao.

“Nàng học giỏi thì sẽ không làm bị thương người khác nữa?” Tiêu Diễm cười tủm tỉm đổi hướng cây cung trong tay, ra hiệu cho cô nương đáng thương kia cầm lấy cây cung nhỏ hơn một chút.

“Ồ.” Dư Yểu ngoan ngoãn bước lên, nàng thử nâng lên bằng hai tay, thấy thân cung không nặng như mình tưởng tượng, liền đổi sang cầm bằng một tay.

“Nhìn động tác của ta, lắp tên.”

Mũi tên của hai cây cung cũng có kích cỡ khác nhau, cây cung của Dư Yểu ngắn và nhẹ hơn, nhưng mũi tên thì sắc bén không kém.

Dư Yểu liền cầm lấy một mũi tên, bắt chước động tác của vị hôn phu đặt lên dây cung.

Lúc này, nụ cười trên mặt Tiêu Diễm đã hoàn toàn biến mất, hắn chậm rãi đứng thẳng người, kéo căng dây cung, dưới lớp áo bào rộng thùng thình, cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước.

Dư Yểu nghiêng người ngước nhìn hắn, trái tim không tự chủ được mà đập thình thịch, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy vị hôn phu như vậy, lần đầu tiên là lúc đối mặt với cảnh tượng đẫm máu, sợ hãi chiếm phần lớn, nhưng bây giờ, tim nàng đập nhanh quá, má cũng nóng bừng lên.

“Kéo cung, lắp tên.”

“Ừm ừm.”

Nàng nghiêm túc ghi nhớ hình ảnh vị hôn phu lúc này vào trong đầu, cũng làm theo hắn, đặt mũi tên lên dây cung.

“Tiếp theo là ngắm mục tiêu, nhớ kỹ, phải nhắm vào chỗ hiểm yếu của mục tiêu, tốt nhất là một phát chí mạng.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, Dư Yểu cố nén cảm giác tê dại trong người, gật đầu, chĩa mũi tên về phía mặt nước phẳng lặng.

Tiêu Diễm nhìn thấy vậy cũng không nói gì, hắn khẽ tặc lưỡi một cái, chĩa mũi tên sáng loáng về phía một người trong tầm mắt.

Ánh mắt đen nheo lại, cánh tay dùng sức, mũi tên xé gió lao đi, nhanh như chớp nhắm thẳng vào người đó.

Trên thuyền nhà họ Chử vang lên những tiếng thét chói tai, Chử tam lang nhanh chóng lăn sang một bên, mũi tên bạc xuyên qua cánh tay hắn ta, mang theo một tia m.á.u cắm phập vào mạn thuyền, phần lông vũ màu đỏ còn rung lên không ngừng.

Cùng lúc đó, mũi tên trong tay Dư Yểu rơi xuống nước, b.ắ.n lên một tia nước nhỏ.

Nàng mở to mắt, nhìn thấy đám gia nô nhà họ Chử vây chặt lấy Chử tam lang ở giữa, từng người một rút trường kiếm bên hông, ánh mắt hừng hực như muốn nuốt sống vị hôn phu của nàng.

“Lang quân.” Dư Yểu lo lắng không thôi, vội vàng buông cung tên xuống, chắn trước mặt vị hôn phu. Tuy nàng biết vị hôn phu chẳng cần nàng che chắn, nhưng theo bản năng, nàng vẫn làm vậy.

Cách đó không xa là người nhà họ Chử với cơn giận ngút trời, hận không thể lột da xé xác hắn, phía trước là tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt lo lắng cho hắn, cố gắng che chở hắn.

Tiêu Diễm cụp mi, sát khí trong mắt dâng lên, hắn giơ một tay, trong nháy mắt vô số mũi tên trắng lạnh lẽo chĩa về phía thuyền nhà họ Chử, chĩa về phía người nhà họ Chử.

Bầu không khí căng thẳng đến mức chỉ một chút nữa là bùng nổ, không ai dám lên tiếng.

Giây phút này, Chử tam lang cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, trực giác mách bảo hắn, người đàn ông trên thuyền đối diện thật sự muốn lấy mạng hắn.

Không, phải nói là muốn lấy mạng tất cả người nhà họ Chử.

Chử tam lang nhìn chằm chằm chàng trai trẻ hành sự tàn nhẫn phía trước, sắc mặt tái nhợt, cơ mặt căng cứng.

Hắn biết bọn họ không phải đối thủ của đám Vũ Vệ quân này, hắn là con cháu đường đường chính chính nhà họ Chử, c.h.ế.t cũng không sợ, nhưng trên thuyền còn có Ngũ cô nương và Thất cô nương.

Sự im lặng kỳ lạ không ngừng lan rộng, cho đến khi thiếu nữ chắn trước mặt người đàn ông kia thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Thực ra Dư Yểu cũng không muốn phá vỡ sự yên tĩnh, nhưng nàng quá kinh ngạc, chỉ vào mặt nước quay đầu nói với vị hôn phu: “Lang quân, chàng mau nhìn xem, mũi tên ta b.ắ.n trúng một con cá!”

“Không tệ, học hỏi nhanh.” Tiêu Diễm nhìn theo hướng tay tiểu cô nương, một con cá lớn cắm mũi tên đang lấp lửng trên mặt nước, hắn vỗ tay cười lớn, nói tặng nàng cây cung ngắn nhẹ nhàng kia làm phần thưởng.

“Cảm ơn lang quân, ta rất thích.” Dư Yểu cẩn thận liếc nhìn thuyền nhà họ Chử, cầm cây cung ngắn nhẹ nhàng kia trong tay.

“Lang quân, chúng ta còn luyện tập nữa không?” Nàng nhẹ giọng hỏi, một bàn tay nhỏ bé khẽ kéo kéo tay áo vị hôn phu.

Tuy vị hôn phu và nhà họ Chử có thù hận, nhưng dù sao những người này cũng không phải hải tặc, nếu thật sự g.i.ế.c sạch giữa ban ngày ban mặt thế này, e là vị hôn phu cũng khó giải quyết êm đẹp.

Tiêu Diễm khẽ nâng mí mắt, ra lệnh cho thuộc hạ cất cung tên, sau đó hắn nói với Chử tam lang với vẻ tiếc nuối: “Ây da, trượt tay, Chử lang quân đừng để bụng.”