“Nương tử, hộ vệ của Trấn Quốc công phủ đều dùng bữa riêng, thường xuyên có người đến lấy nhiều phần cơm.”
Đới bà bà không biết nương tử nhà mình hỏi vậy để làm gì, bà nhớ lại cảnh tượng mỗi ngày dùng bữa, nhỏ giọng trả lời.
Trên con quan thuyền này có quá nhiều người, nhà bếp tuy lớn nhưng không thể để tất cả mọi người cùng ăn một lúc, đặc biệt là hộ vệ phụ trách tuần tra, bọn họ đều dùng bữa theo thứ tự.
Cũng có lúc, một người lấy rất nhiều phần cơm mang đi, sau đó lại mang hộp cơm trả lại.
Đới bà bà giải thích như vậy, Dư Yểu liền biết hiện tại mình muốn thông qua nhà bếp để tìm những tên cướp bị nhốt dưới khoang thuyền có chút khó khăn, nàng mím môi thở dài.
Trực giác mách bảo những người dưới khoang thuyền kia có thể nói ra một số chuyện quan trọng, nhưng nàng lại không tiện đi tìm, chỉ riêng việc có nhiều phòng trên thuyền như vậy đã là một vấn đề.
“Bà bà, dưới khoang thuyền có nhốt mấy tên cướp, ta muốn gặp bọn họ nhưng lại không muốn kinh động đến lang quân, bà giúp ta để ý một chút.” Nàng ngửi thấy mùi thơm của các món ăn, nhỏ giọng nói với Đới bà bà.
Tuy Đới bà bà không hiểu tại sao nương tử lại muốn gặp cướp, nhưng bà và Lục Chi là số ít người có thể giúp nương tử, tự nhiên sẽ không từ chối.
“Nương tử yên tâm, có tin tức gì ta sẽ bảo Lục Chi báo cho người.”
“Ừm.”
Dư Yểu ra khỏi nhà bếp, gió mát thổi vào mặt, nàng ngẩng đầu nhìn ráng chiều màu cam đỏ, âm thầm tính toán lộ trình, còn khoảng ba bốn ngày nữa là thuyền sẽ đến kinh thành.
Trước tiên đến Bình Cảng rồi chuyển sang sông nội địa, kinh thành là thủ đô của cả thiên hạ, không giáp biển, nhưng sông nội địa lại thông suốt.
Người của Trấn Quốc công phủ không biết có đến đón bọn họ không? Còn cả nhà ngoại, mấy năm nay ngoài việc trao đổi quà cáp ngày lễ nàng không hề nhận được bất kỳ tin tức nào, cũng không biết sẽ như thế nào… Vũ Vệ quân trên thuyền cũng không phải người đơn giản…
Trong lòng Dư Yểu hiếm khi xuất hiện một chút buồn phiền, nàng chống cằm, yên lặng nhìn ánh hoàng hôn dần dần chìm xuống biển, ánh mắt mơ màng.
Nàng dù sao cũng chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, đối với con đường phía trước theo bản năng vẫn cảm thấy hoang mang lo lắng. Cũng không có ai có thể giúp nàng quyết định, nàng chỉ có thể tự mình suy nghĩ trong lòng.
Tiếng đàn du dương bỗng vang lên bên tai, Dư Yểu tò mò nhìn theo hướng âm thanh, vừa vặn nhìn thấy một màn trên thuyền nhà họ Chử.
Hai chiếc thuyền cách nhau không xa.
Dư Yểu nhìn thấy một thiếu nữ mặc hoa phục đang gảy đàn, chắc là muội muội của Chử tam lang, bên cạnh còn có Chử tam lang đang ngồi cùng nàng ta.
Khúc nhạc du dương, nàng không khỏi hâm mộ tiểu thư nhà họ Chử, không phải vì cử chỉ khí chất của con gái nhà thế gia, mà vì bên cạnh tiểu thư nhà họ Chử có huynh trưởng, người thân bầu bạn.
Dư Yểu nghĩ, bọn họ đến kinh thành chắc sẽ không giống như nàng, hoang mang và lúng túng.
Nàng nghe trọn vẹn một khúc nhạc, mới quay trở lại phía trước khoang thuyền.
Vị hôn phu đang dùng vụn bánh ngọt cho những con chim biển bay lượn trên thuyền ăn, dưới ánh hoàng hôn, hoa văn thêu trên áo choàng của hắn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, tuấn tú mà cao quý, quả không hổ là người thừa kế của quốc công phủ trăm năm.
Bước chân của thiếu nữ khựng lại, lần đầu tiên do dự không tiến lên ngay.
Cho đến khi vị hôn phu nhìn thấy nàng, cong môi mỏng vẫy tay về phía nàng.
Dư Yểu cụp mắt chậm rãi đi tới, liền nghe hắn ôn nhu hỏi: “Đi nhà bếp một chuyến mà sao lâu vậy? Sao thế, gặp chuyện gì à? Nói ta nghe xem.”
“Không có chuyện gì, lang quân, ta rất ổn.” Nàng lắc đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với vị hôn phu.
Nàng chỉ là có chút sợ hãi khi sắp đến kinh thành thôi, chuyện mất mặt như vậy làm sao có thể nói với vị hôn phu được.
“Ồ, không gặp chuyện gì.” Tiêu Diễm khẽ lặp lại câu nói của nàng, đôi mắt đen như nước lặng nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Dư Yểu dưới ánh mắt như vậy bất an siết chặt ngón tay, một lúc lâu sau nàng rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhỏ giọng nói: “Lang quân, sắp đến kinh thành rồi, ta có chút sợ hãi.”
Nàng không nói rõ sợ điều gì, nhưng Tiêu Diễm chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được.
Cô gái nhỏ đáng thương vừa mất cha mất mẹ lại bị vị hôn phu ruồng bỏ, trong kinh chỉ còn một người ông ngoại già yếu để dựa vào, mà ông ngoại còn có thể bị hắn định tội trừng phạt…
Hắn dùng khăn gấm chậm rãi lau sạch vụn bánh ngọt dính trên tay, sau đó ôn nhu ôm thiếu nữ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, giống như đang dỗ dành trẻ con.
“Có ta ở đây, nàng sợ gì chứ? Nàng là vị hôn thê đã được ta đính ước, yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, không để bất kỳ ai ức h.i.ế.p nàng.” Giọng điệu của Tiêu Diễm cũng vui vẻ như tâm trạng của hắn, đối với thiếu nữ cũng đặc biệt kiên nhẫn.
Đây là một cảm giác kỳ lạ.
Nàng đáng thương như vậy, mà hắn lại là một người tốt bụng, đến kinh thành vì nàng nhút nhát lại sợ hãi, chỉ có thể đưa nàng vào cung.
Ở bên ngoài, không có hắn, nàng chắc chắn sẽ bị người khác ức hϊếp.
“Lang quân, cảm ơn chàng.” Sự dịu dàng săn sóc của vị hôn phu đúng lúc đánh vào trái tim Dư Yểu, nàng vô cùng cảm động, khẽ hít mũi, đưa tay ôm chặt eo vị hôn phu.