Vị hôn phu có lẽ vì ngồi xe ngựa quá lâu nên không thoải mái, đang nằm nghiêng trên trường kỷ nhắm mắt dưỡng thần.
Đôi mắt đen sâu thẳm khép lại, hàng mi dài và cong in bóng xuống mí mắt.
Dư Yểu len lén nhìn thêm hai lần, bước chân nhẹ nhàng đi theo Thường Bình vào trong, bên trong khoang thuyền dường như khác với nhận thức của nàng, nàng nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy mắt mình không đủ dùng.
Đầu tiên là đi qua một khoang thuyền lớn đến kỳ lạ, màn che dày đặc, tầm nhìn tối tăm.
Dư Yểu chăm chú nhìn, nhưng xuyên qua lớp màn che lại không thấy gì cả.
"Dư cô nương, chính là nơi này rồi." Thường Bình vòng qua một tấm bình phong, chỉ vào một căn phòng nhỏ tràn ngập ánh nắng, mỉm cười nói với nàng.
Dư Yểu vội vàng kéo sự chú ý từ tấm màn kỳ lạ kia trở lại, nàng đánh giá một lượt nơi này, không quá lớn, một chiếc giường bằng gỗ tử đàn đặt lặng lẽ ở đó, bên giường còn có một chiếc bàn đọc sách, cửa sổ cách đó không xa hé mở một khe hở, gió biển mát lạnh nhẹ nhàng thổi vào.
Quan trọng hơn là, Dư Yểu phát hiện trên bàn đọc sách có hai chậu U Lan đang nở rộ.
Nàng cảm thấy thật khó tin, tiến lại gần mới nhận ra U Lan sống động như thật này lại được làm bằng ngọc bích.
Dư Yểu rất thích căn phòng nhỏ yên tĩnh và đầy nắng này, trong đầu dần dần quên đi sự tò mò về thứ sau tấm màn.
"Cảm ơn ngươi, Thường Bình, cái này cho ngươi." Nàng vui vẻ cởi túi thơm trên người xuống, đưa cho thái giám mấy miếng hương bánh bạc hà, "Có nó rồi, trên thuyền sẽ không bị say nữa."
Thường Bình mỉm cười nhận lấy, chỉ là mấy miếng hương bánh, so với đủ loại bảo vật mà hắn nhận được ở kinh thành thì thật sự không đáng nhắc tới.
Tuy nhiên, món quà nhỏ bé này hắn lại rất cần, sống lâu ở nội địa, thỉnh thoảng mới đi thuyền một lần, cơ thể Thường Bình quả thực có chút không thích ứng.
"Đồ dùng cá nhân của Dư cô nương phần lớn đã được sắp xếp ở đây, những ngày này nếu có cần gì cứ sai người tới." Thuyền đi êm ả, nếu không có mưa to gió lớn, từ Tô Châu đến kinh thành nhanh nhất cũng phải mất khoảng mười ngày.
Dư Yểu gật đầu, cả người vươn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài tràn đầy tò mò.
Thấy nàng hành động trẻ con như vậy, nét mặt Thường Bình cũng dịu dàng đi rất nhiều, sau đó hắn khẽ thở dài, hy vọng sau khi vào cung nàng vẫn có thể giữ được thần sắc thuần khiết như hôm nay.
Trong thâm cung không chỉ là một cái thùng nhuộm lớn, mà còn là nơi ăn thịt người, có thể dễ dàng thay đổi tâm tính của một người. Có quá nhiều tâm hồn thuần khiết và tốt đẹp cuối cùng biến thành vũng bùn hôi thối.
"Những người đó là ai vậy?" Khi Thường Bình đang thất thần, Dư Yểu nhỏ giọng lên tiếng, nàng vô tình nhìn thấy hộ vệ của Trấn Quốc Công phủ áp giải mấy người đi xuống dưới boong tàu.
Mấu chốt là, những người bị áp giải kia trông có vẻ chật vật, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Dư Yểu nhìn thấy.
Thường Bình nhìn theo ánh mắt nàng, ánh mắt ngưng tụ, là mấy hạ nhân của Phó gia, bọn họ muốn rời khỏi Tô Châu tự nhiên không thể để người ở lại.
"Chỉ là mấy tên trộm vặt thôi, không cần để ý."
"Ồ, hóa ra là trộm." Dư Yểu chợt hiểu, sau đó liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Thấy nàng không hỏi thêm nữa, Thường Bình mỉm cười lui ra ngoài.
Không lâu sau, Lục Chi và Đới bà bà cũng tìm tới, so với Dư Yểu, bọn họ dường như càng lúng túng và câu nệ hơn.
"Cô nương, nô tỳ và Đới bà bà ở chung một phòng, cách nơi này hơi xa, người của Trấn Quốc Công phủ nói không có việc gì thì đừng đến gần đây." Đến một nơi xa lạ, lại còn phải xa cô nương, trong lòng Lục Chi không khỏi hoảng sợ.
Đới bà bà đỡ hơn một chút, nhưng vẫn sợ những hộ vệ mặt lạnh kia, "Bọn họ đều đeo đao đeo kiếm, canh giữ bên ngoài hết lớp này đến lớp khác, muốn dọa c.h.ế.t người ta."
"Trấn Quốc Công phủ quy củ nhiều, hơn nữa lang quân trước đó đã gặp phải thích khách trên thuyền, bọn họ nhất định phải cẩn thận một chút. Các ngươi đừng sợ, trước kia thế nào bây giờ vẫn vậy." Dư Yểu nhỏ giọng an ủi bọn họ, lại dẫn bọn họ tham quan phòng của mình.
Mỗi một chi tiết bài trí và bố cục đều cho thấy người của Trấn Quốc Công phủ đã dụng tâm.
"Lục Chi, ngươi đem hương bánh và thuốc an thần mà chúng ta mang theo tặng cho mỗi người một ít, bà vυ", người hãy tới phòng bếp phụ giúp, thiện thực cứ làm thanh đạm, lang quân không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ. Còn có Vương bá, bảo ông ấy chú ý đến hướng gió và thời tiết, ông ấy đã từng ra khơi cùng phụ thân, hiểu rõ những thứ này. Còn ta, sẽ tìm người hiểu rõ tình hình kinh thành và Trấn Quốc Công phủ." Nàng sắp xếp công việc cho mỗi người bao gồm cả bản thân, tâm trạng căng thẳng dần dần thả lỏng.
Chỉ cần có việc để làm, thời gian trên thuyền sẽ trôi qua rất nhanh.
Rời khỏi Tô Châu, Dư Yểu liền trở thành chỗ dựa tinh thần của Lục Chi và những người khác, lúc này nàng tỏ ra bình tĩnh, Lục Chi và Đới bà bà cũng không còn hoảng sợ nữa.
"Cô nương yên tâm, hương bánh không đủ rồi nô tỳ có thể làm thêm." Lục Chi vỗ n.g.ự.c cam đoan, may mà lúc lên thuyền bọn họ đã mang theo rất nhiều hương liệu.
"Đi phòng bếp tốt, những món cô nương và thế tử thích ăn, ta nhất định sẽ làm xong sớm." Nói đến sở trường của mình, nếp nhăn trên mặt Đới bà bà cũng giãn ra.
Bọn họ yên tâm rời đi, Dư Yểu hít thở không khí hơi ẩm ướt và mặn mòi, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng tự nhủ trong lòng, kinh thành không đáng sợ chút nào, vị hôn phu đang ở đó.
Giữa trưa, Đới bà bà làm một bàn đồ ăn thanh đạm. Dư Yểu tìm đến chỗ vị hôn phu, quả nhiên thấy hắn vẫn chưa có ý định dùng bữa.
"Lang quân, đừng xem nữa, mau tới đây, Đới bà bà hôm nay làm món mì cá tươi ngon lắm."
Vị hôn phu hình như đang xem thư trong tay, bộ dạng lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, Dư Yểu cũng biết chữ, nàng tinh mắt liếc thấy một chữ "Phó", liền đoán thư chắc là viết về chuyện phiền lòng trong nhà của vị hôn phu, nàng hiểu chuyện giả vờ như không thấy gì, mời vị hôn phu cùng thưởng thức món mì cá ngon lành.
Tiêu Diễm nhìn chằm chằm cô gái không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, buông tấu chương trong tay xuống.
Hắn không nói lời nào, bầu không khí bỗng trở nên ngưng trệ.
Dư Yểu run rẩy, nhưng vẫn bình tĩnh tiếp tục tiến về phía trước, tuy rằng vừa lên thuyền sắc mặt của mọi người đều thay đổi, nhưng nàng cảm thấy nàng không cần phải thay đổi.
Vị hôn phu vẫn là người đó.
"Lang quân, chàng không đói sao?" Khóe miệng nở nụ cười thật tươi, Dư Yểu sờ sờ bụng, buổi sáng vì quá vội vàng, nàng căn bản chưa kịp ăn sáng.
"... Đúng là nên dùng bữa rồi." Nhìn tiểu đáng thương vẫn chưa biết gì, Tiêu Diễm cong môi, cười vui vẻ.
Hắn cứ tưởng sau khi lên thuyền này, nàng sẽ phát hiện ra một số điểm bất thường, ví dụ như cách bài trí vượt xa tiêu chuẩn của Quốc Công phủ, hay nội thị và Vũ Vệ quân ăn mặc rõ ràng hơn, đáng tiếc là không có.
Nếu đã như vậy, Tiêu Diễm vẫn rất sẵn lòng tiếp tục diễn với nàng, với thân phận thế tử Trấn Quốc Công.
Dư Yểu và vị hôn phu cùng nhau dùng bữa trưa một cách hòa thuận, sau đó vị hôn phu lại tiếp tục xem thư, nàng liền nhân lúc biển lặng gió êm đi lên boong tàu, ngắm cảnh một lát.
Giống hệt như lời Đới bà bà nói, trên thuyền có rất nhiều hộ vệ của Trấn Quốc Công phủ, đặc biệt là chỗ ở của nàng và vị hôn phu càng được vây quanh ba lớp trong ba lớp ngoài.
Trên boong tàu cũng có không ít người, bên hông đeo đao kiếm, trên người còn mặc giáp.