Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tiểu Yểu nương, đã đi bái tế cha mẹ con chưa?” Tộc lão họ Dư thấy ngân phiếu đã vào tay nàng, mỉm cười hỏi tiếp.

Dư Yểu gật đầu, đôi mắt cong cong, “Thất gia gia, đã nói với cha mẹ rồi ạ. Còn có một chuyện, con muốn dẫn người hầu trong nhà đi cùng, chìa khóa nhà sẽ đưa tới phủ của Thất gia gia, sau này phiền Thất gia gia chăm sóc giúp con. Bá phụ bá mẫu bận rộn, có lẽ không lo được.”

Nàng nói dối trắng trợn, không muốn giao ngôi nhà chứa đựng hồi ức tươi đẹp cho hai vị bá phụ trông coi, nếu là trước kia nhất định sẽ bị phản đối kịch liệt, nhưng hiện tại trừ Dư nhị gia mấp máy môi, không có ai lên tiếng.

“Tốt, tốt, sau này con về thăm nhà còn có chỗ ở.”

Tộc lão họ Dư cười tủm tỉm đáp ứng, lại dặn nàng vài câu sau khi tới kinh thành nhất định phải thường xuyên qua lại với nhà ngoại.

Dư Yểu gật đầu, ghi nhớ lời dặn dò của ông.

***

Để Phong Nguyên Nguy lăn tới Tô Châu cách kinh thành ngàn dặm làm tri phủ, Tiêu Diễm cảm thấy mình đã đưa ra quyết định sáng suốt, vừa có thể bịt miệng đám đại thần trong triều, cũng khiến hắn sau này không cần nhìn thấy cái bản mặt lúc nào cũng nghiêm nghị của Phong Nguyên Nguy nữa.

Khi hắn ung dung tỉnh dậy từ trong phòng chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, tùy ý liếc nhìn chiếc mặt nạ xấu xí đeo tối qua, hắn dùng ngón tay thon dài kẹp lấy đặt cùng với tấu chương được đưa tới từ kinh thành.

“Bệ hạ, ngài tỉnh rồi. Vừa rồi Dư cô nương tới rồi lại đi, Lê Lang tướng đưa tới tang chứng thu được từ đám quan viên Tô Châu. Còn có, y phục bốn mùa và trang sức Dư cô nương đặt làm cũng đã đưa tới.” Thường Bình rất tinh ý, phát hiện tâm trạng Bệ hạ lười biếng vui vẻ, nhỏ giọng bẩm báo những chuyện xảy ra khi hắn chưa tỉnh dậy.

“Nàng tới, có chuyện gì?” Tiêu Diễm hơi nhíu mày, dùng ánh mắt gần như dò xét nhìn ra ngoài cửa, giọng điệu có chút khó chịu, “Vì sao lại đi rồi?”

“Ngày mai Bệ hạ khởi giá hồi kinh, Dư cô nương sáng sớm đã đi bái tế cha mẹ nàng.” Thường Bình vội vàng giải thích thay Dư Yểu.

“Ừm, truyền thiện đi.” Tiêu Diễm không hứng thú với cha mẹ đã khuất của tiểu đáng thương, chỉ nhấc mí mắt lên một chút rồi bảo Thường Bình truyền thiện.

Có lẽ bởi vì tối qua dạo một vòng Tô Châu, cũng có thể là vì xử lý một số chính sự, hoặc là vì giải quyết được một vấn đề nan giải khiến hắn đau đầu, giấc ngủ này của Tiêu Diễm rất an ổn, ngủ rất lâu.

Giờ đã quá giờ Tỵ, thứ Thường Bình sai người bày biện có thể coi là bữa trưa.

Tôm bóc nõn xào rau, cá chép hồ Thái, thịt kho tàu, canh măng hun khói, rau dền đỏ, đủ loại bánh bao chay nhỏ nhân mỏng, còn có một bát thuốc bổ hầm đã lâu, bày đầy cả bàn, nhìn qua sắc hương vị đều đủ.

Được Dư Yểu dặn dò kỹ lưỡng, về khoản ăn uống, Đới bà bà rất để tâm tới vị công tử ở trong phủ, chỉ sợ vị cô gia tương lai có chút bất mãn nào với tiểu thư nhà mình.

Chỉ riêng bữa trưa này thôi, tâm tư và tiền bạc bỏ ra đều có thể nhìn thấy rõ ràng, ngay cả Thường Bình cũng không bắt được lỗi gì.

Nhưng mà, sự việc lại đột nhiên xảy ra biến cố.

Khi Tiêu Diễm một mình ngồi xuống, bên tai không chỉ thiếu đi tiếng lẩm bẩm của một người, cũng không ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người nàng, chỉ mới nếm thử một miếng, sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm.

Gân xanh trên trán cũng giật giật.

“Thật... khó... ăn.” Tiêu Diễm nếm thử hương vị ngọt ngấy, cảm giác nóng rát quen thuộc dâng lên trong dạ dày, tựa như trở về cung điện trống trải sâu hun hút.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một, như thể đang nhai nuốt miếng thịt hôi thối không chịu nổi.

Nghe vậy, Thường Bình ánh mắt hơi biến đổi, vội vàng nhìn về phía tiểu thái giám đã thử món ăn trước đó.

Tiểu thái giám run rẩy, lắc đầu lia lịa.

Thức ăn của nhà họ Dư so với những gì bọ hạ đã từng ăn trước đây căn bản không có gì khác biệt lớn. Tất cả bọn họ đều đã thử trước, không thể sai.

Còn việc tại sao bệ hạ đột nhiên nói khó ăn... bọn họ thật sự không biết a!

Trong miệng là vị ngọt ngấy, mũi ngửi thấy đủ loại mùi hỗn tạp, đặc biệt là đĩa rau dền có màu sắc đỏ tươi như máu, sự bực bội trong lòng Tiêu Diễm ngày càng nặng, như muốn trào ra khỏi mạch máu.

Hắn sắc mặt âm trầm, ra lệnh Thường Bình dọn hết thức ăn xuống, sau đó tự tay rót một cốc nước, dập tắt Kỳ Nam hương ngàn vàng khó đổi, tâm trạng bực bội vẫn không hề thuyên giảm.

...

Dư Yểu ôm chiếc hộp đựng đầy ngân phiếu, hớn hở trở về từ từ đường của dòng tộc, vừa định mở miệng nói với vị hôn phu tin vui này, đã đυ.ng phải bộ dạng tức giận của hắn.

Người trong phòng run rẩy quỳ đầy đất, thiếu nữ ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã bị một bàn tay to nắm lấy cằm.

Đôi mắt đen lạnh lùng của người đàn ông nhìn chằm chằm vào nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »