Lâm Phù Linh, con gái của Thái y Lâm Trí Vận, tuổi xuân đương thì, dung mạo tuyệt sắc, có chút tiếng tăm trong kinh thành.
Người cầu hôn nhiều vô số kể, trong đó không thiếu những gia đình dòng dõi thanh lưu, nhưng Lâm Phù Linh lại bất ngờ nhìn trúng con trai một thương gia ở thành Tô Châu, khiến cha mẹ và anh chị không khỏi khó hiểu.
Khi Chử Linh Quân nghe được chuyện này từ miệng tâm phúc Hồng Nhạn, bà liền đoán chắc người mình tìm kiếm đã xuất hiện.
"Ta muốn gặp nàng một lần!" Giọng nói còn non nớt của cậu bé ngước nhìn thẳng vào mẫu thân, ngữ khí kiên định cố chấp, hắn tin rằng nữ nhi vị Thái y này nhất định có liên quan đến Thần nữ.
Nghĩ đến Thần nữ, đôi mắt hắn đen láy như lưu ly liền sáng lên, si mê không thôi.
Nữ tử áo lông vũ tay cầm đóa hoa tươi đã vĩnh viễn dừng lại trong ký ức thời thơ ấu của hắn, tựa như một tia sáng soi rọi con đường phía trước đầy tăm tối.
Mẫu thân hắn trước mặt hắn đã ném thanh chủy thủ lạnh lẽo tinh xảo xuống hồ nước, bà cũng không còn lặng lẽ ngồi trước gương, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn hắn nữa.
Tiểu Tiêu Diễm biết, bà sẽ không tự vẫn nữa.
Mặc dù oán hận trong lòng hắn vẫn còn lẩn quẩn trong một góc, nhưng điều hắn sợ hãi nhất sẽ không xảy ra nữa.
Cậu bé vẫn có thể ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c mà bước đi, tiếp tục làm Tín vương có mẫu thân làm chỗ dựa.
Hắn không phải là đứa trẻ hoang dã, cũng không phải là nghiệt chủng, hắn có người yêu thương và có người quan tâm.
Nhưng thế giới của hắn không còn chỉ có mẫu thân nữa...
Để có thể gặp lại Thần nữ một lần nữa, tiểu Tiêu Diễm đã lén lút đọc rất nhiều sách cổ, còn cố tình chặn đường rất nhiều lão thần râu tóc bạc trắng ở ngoài Thái Hòa điện, lớn tiếng hỏi họ tên vị Thần nữ từ bi có thể biết được quá khứ vị lai.
Bởi vì những lời đồn đãi ồn ào gần đây, các triều thần đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, coi hắn như một đứa trẻ đang nói nhảm, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Khi tiểu Tiêu Diễm mặt không cảm xúc sắp tức giận, một chàng trai trẻ mặt vuông tiến lên, nghiêm túc hỏi hắn Thần nữ trông như thế nào.
"Nàng... là người đẹp nhất thiên hạ, không một nữ tử nào sánh bằng, Thịnh lệ quế tư, kiều nhược minh nguyệt, chấn tú y, bị quế thường... Uyển nhược du long thừa vân tường... Mộc lan trạch, hàm nhược phương." Lo lắng mình nói không rõ ràng, tiểu Tiêu Diễm còn vụng về dùng những câu miêu tả trong Thần nữ phú, hầu như tất cả những câu đẹp đẽ đều được hắn dùng để hình dung, giọng nói trong trẻo đến cả người trong Thái Hòa điện cũng nghe thấy.
Một nam tử thân hình cao gầy từ vị trí cao hơn mọi người bước đến cửa điện, ánh mắt thờ ơ nhìn cậu bé mặt đỏ bừng.
Dường như đang xấu hổ, cũng giống như quá kích động.
"Xem ra nàng cũng không phải không dạy hắn gì cả." Hắn khẽ nói một câu, trong mắt lóe lên một tia si mê giống hệt trong mắt cậu bé.
"Tín vương điện hạ có thể nói đơn giản hơn một chút được không?
Thần tài hèn học ít." Chàng trai trẻ tự xưng là Phong Nguyên Nguy xấu hổ dùng tay che miệng, Thần nữ phú hắn đương nhiên cũng từng đọc qua, nhưng chính vì đã đọc qua, nếu nói thẳng là Vu Sơn Thần nữ thì lại khiến người ta cảm thấy qua loa.
"Nàng đã hái trăm hoa, xiêm y trên người là lông vũ màu xanh lục, nàng còn tặng hoa cho ta!" Tiểu Tiêu Diễm rất tự hào, nhịn không được cố ý khoe khoang, chỉ có hắn mới được Thần nữ ưu ái.
"Lông vũ màu xanh, yêu thích trăm hoa... Tín vương điện hạ, thần cho rằng Thần nữ hẳn là Thanh Loan Thần nữ." Phong Nguyên Nguy nghĩ đến một đáp án thích hợp nhất, ôn hòa nói cho cậu bé biết.
"Thanh Loan Thần nữ." Tiểu Tiêu Diễm lẩm bẩm tên Thần nữ, con ngươi đen nhánh ẩn ẩn ánh đỏ.
Muốn gặp Thần nữ, muốn gặp lại Thần nữ một lần nữa. Ý nghĩ này đã bén rễ trong lòng hắn, điên cuồng sinh trưởng.
Lúc này, hắn khẳng định nữ nhi Thái y Lâm Phù Linh có liên quan đến Thần nữ, hận không thể lập tức sai người đưa Lâm Phù Linh đến Trường An cung, bộ dáng sốt ruột giống như chim non đang xoay vòng vòng.
"Nhưng phu nhân đã lâu không gặp người ngoài rồi." Hồng Nhạn trầm mặc một lát, Trường An cung bây giờ vẫn là cái gai trong mắt nhiều người, Quách hoàng hậu dẫn đầu một đám người đang rình rập, muốnăn tươi nuốt sống huyết nhục của phu nhân và tiểu điện hạ.
"Không sao, có nhiều người mong ta c.h.ế.t như vậy... Hồng Nhạn, cứ nói ta bệnh đi, nghe nói y thuật của Lâm tiểu nương tử cũng không tệ."
Chử Linh Quân nhàn nhạt cười, nữ tử trong hậu cung bị bệnh muốn kín đáo nên mời tiểu thư nhà y thuật vào cung khám bệnh, cũng là chuyện thường tình.
Hồng Nhạn hiểu ý bà, lông mày giãn ra.
Phu nhân nhà mình cuối cùng cũng không còn là bộ dạng không ham muốn gì nữa, bọn họ là những cung nhân nương tựa vào Trường An cung cũng có thể an tâm rồi.
Hồng Nhạn vui vẻ lui xuống, vừa ra khỏi rừng mơ, liền đυ.ng phải Hoàng đế đang thong thả dạo bước ngang qua.
Vị Thiên tử đại nghịch bất đạo g.i.ế.c anh đoạt vị này thủ đoạn đương nhiên không thể nói là ôn hòa vô hại, nhưng khi đối mặt với một cung nữ của Trường An cung, thái độ lại rất hòa nhã, mơ hồ còn có chút lấy lòng khiến người ta lạnh sống lưng.
"Nương tử đã phân phó ngươi làm việc gì? Nói cho trẫm nghe, trẫm sẽ không để nàng thất vọng." Tiêu Mộ Thủy mỉm cười, hắn đã nửa năm không được phép bước vào rừng mơ này, có lẽ hắn đã tìm được một cơ hội tốt.
Giống như, năm đó hắn phát hiện ra không ít việc làm của Hoàng huynh sau khi đăng cơ đã khiến các gia tộc lấy Quách gia làm đầu bất mãn, hắn đã chờ đợi thời cơ, dùng bộ dạng bẩn thỉu nhất để có được tất cả những gì Hoàng huynh sở hữu.
Hoàng vị, quyền lực, thiên hạ!
... Còn có nàng, một nữ tử từ khi còn trẻ đã chiếm cứ tất cả những giấc mơ không thể nói ra của hắn.
"Hồi bệ hạ, phu nhân thân thể hơi có chút khó chịu, không muốn kinh động Thái y viện, cho nên để nô tỳ đi mời một nữ nương tinh thông y thuật ngoài cung vào." Hồng Nhạn thái độ rất thận trọng, vẻ vui mừng trên mặt nhanh chóng thu lại, hóa thành sự cung kính tuyệt đối.
"Nương tử thân thể không khỏe, trẫm theo tình theo lý nên đến thăm một chút," Sắc mặt Tiêu Mộ Thủy trầm xuống, ánh mắt xuyên qua rừng mơ, trực tiếp bước một bước, nhưng cũng chỉ một bước, trước mắt hắn đột nhiên hiện lên cảnh nàng không chút do dự dùng chủy thủ làm mình bị thương khi hắn lại gần, "Nữ y ngoài cung? Trẫm cũng rất tò mò, không bằng chờ ở đây xem thử, ngươi quay về đừng quên nói với nương tử một tiếng."
Giọng điệu hắn ôn hòa, nhưng sau khi nghe những lời này, mọi người đều nín thở.
"Nô tỳ nhất định sẽ nói." Hồng Nhạn nuốt nước bọt, lau mồ hôi lạnh rời khỏi rừng mơ.
Nàng ra khỏi cung một cách lặng lẽ nhất có thể, nhanh chóng đến nhà Thái y Lâm.
Lúc này, tại Viên Thảo đường nhà họ Lâm, một thiếu nữ tóc dài dung mạo tú lệ, đối mặt với "lời khuyên nhủ" tự cho là đúng của anh chị, vẫn lắc đầu kiên trì với lựa chọn của mình.