Bầu không khí dường như rất hòa hợp, Dư lão gia và Vương thị nhìn nhau, trong lòng yên tâm, lập tức đi vào vấn đề chính.
"Yểu nương, có một chuyện con có thể không biết, đường huynh Xương Hiếu của con bị người ta vu oan giá họa, bắt vào đại lao, con bây giờ đã là hoàng hậu, mau chóng hạ chỉ thả nó ra đi, còn có khoa cử mùa thu, nó cũng phải tham gia."
"Đúng vậy, con là hoàng hậu không sai, nhưng sau này cũng cần người nhà giúp đỡ, Xương Hiếu và Xương Tễ đều có thể giúp con."
"Con biết, đường huynh đã g.i.ế.c một nữ tử." Dư Yểu bình tĩnh đợi bọn họ nói xong, nhấn mạnh, "Gϊếŧ người thì phải đền mạng, không có ai vu oan giá họa cho huynh ấy, con cũng sẽ không thả huynh ấy ra."
Trong điện ngoài bọn họ ra chỉ còn có cung nhân cúi đầu im lặng, Dư lão gia và Vương thị còn tưởng mình nghe nhầm, lại hỏi thêm một lần nữa, nhận được câu trả lời y hệt.
Bọn họ bỗng chốc đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, đặc biệt là Vương thị, chỉ tay vào Dư Yểu, gắt gỏng hỏi nàng có phải bị điên rồi không, Dư Xương Hiếu là đường huynh ruột thịt của nàng đấy!
“Yểu nương, con là con gái nhà họ Dư, sao có thể đối xử với đường huynh lạnh nhạt như vậy? Con vẫn còn trách ta và bá mẫu đã lơ là con sao? Nhưng bá phụ chẳng phải đã trả lại bạc cho con rồi à? Một nhà không viết ra hai chữ Dư, con đừng có ương bướng, làm hỏng đại sự.”
Dư lão gia vẻ mặt đau lòng, khuyên nhủ Dư Yểu nên hiểu chuyện, nhà họ Dư không tốt, chẳng lẽ thể diện của nàng lại đẹp sao?
“Con không quan tâm a, đại bá phụ, đại bá mẫu, hắn phạm sai thì phải nhận trừng phạt, dù sau này các người có g.i.ế.c người phóng hỏa, con cũng sẽ mặc kệ, bất cứ kết cục nào cũng là do các người tự chuốc lấy.” Dư Yểu nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói vẫn ôn nhu mềm mại.
Lần này đừng nói là Vương thị, ngay cả Dư lão gia cũng bị thái độ thờ ơ của nàng chọc giận, không để ý đến sự thay đổi thân phận, trực tiếp mắng Dư Yểu m.á.u lạnh vô tình.
“Chúng ta là trưởng bối của con, dù sao cũng đã nuôi con ba năm!” Ông ta tức đến đỏ mặt tía tai, nói đệ đệ mình sinh ra một đứa con gái bất hiếu.
“Con không bất hiếu, các người cũng không có tư cách làm trưởng bối của con.” Dư Yểu bị mắng nhưng vẫn không hề nao núng, nàng ngồi đó, trong tay nắm chặt một vật.
“Được lắm, con vậy mà ngay cả bá phụ bá mẫu cũng không nhận. Đừng tưởng mình làm Hoàng hậu là có thể kiêu ngạo, Yểu nương, chuyện con ở Tô Châu chắc Bệ hạ và những người trong cung đều không biết đâu nhỉ?” Vương thị nổi giận, vẻ mặt hung dữ bắt đầu uy h.i.ế.p nàng, “Con không biết liêm sỉ thân cận với Phó thế tử, đêm khuya còn cùng hắn du ngoạn, từng chuyện từng chuyện đều làm mất mặt con gái. Dù lúc đó con và hắn có hôn ước, nhưng bây giờ thì sao?”
Bà ta nghĩ nếu mình đem những chuyện đó tuyên dương ra ngoài, với thân phận đại bá mẫu của Dư Yểu, phần lớn mọi người sẽ tin bà ta.
“Đúng vậy, năm đó cha mẹ con qua đời, là bá phụ đã cưu mang con, con làm vậy cũng là vong ân bội nghĩa. Chuyện này mà ầm ĩ lên, con nghĩ ngôi vị Hoàng hậu này của con còn ngồi vững sao?” Dư lão gia cũng lộ ra bộ mặt thật, giống như sói đói.
Bản tính tham lam của ông ta bộc lộ không sót chút nào, yêu cầu còn nhiều hơn ban nãy, “Thả Xương Hiếu ra, để nó thuận lợi tham gia khoa thi mùa thu, vào triều làm quan. Xương Tễ không giỏi đọc sách, bá phụ sẽ nhận nó làm con thừa tự cho cha mẹ con, để sau này nó làm con trai của cha mẹ con, tước vị Định Hải Công con cũng phải cho nó.”
Tước vị Quốc công a, bọn họ thèm muốn đến phát điên! May mà lúc này Dư Xương Hiếu đang ở trong ngục, nếu không tước vị còn phải trải qua một phen tranh đoạt.
Trong điện im lặng đến lạ thường, Dư Yểu chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình và tiếng tim đập dữ dội, phẫn nộ khiến nàng mím chặt môi.
Thì ra bọn họ còn quá đáng hơn nàng tưởng tượng, còn vô sỉ hơn, bọn họ còn muốn quấy rầy cha mẹ nàng, cướp đi thứ thuộc về bọn họ.
“Ta nói, không được, ta không đồng ý.” Nàng đứng dậy, học theo động tác Tiêu Diễm đã dạy, kéo dây cung, mũi tên sắc bén được đặt lên, dùng thân pháp mà Ngụy Bân đã chỉ điểm, nhắm thẳng vào cổ họng đại bá phụ.
Nheo mắt, buông tay, một mũi tên b.ắ.n ra.
Dư lão gia trợn tròn mắt, chỉ vào nàng hô hô, thân thể nặng nề ngã xuống đất, m.á.u tươi từ cổ ông ta phun ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Ông ta c.h.ế.t rồi.
Vương thị hét lên một tiếng, một mũi tên khác cũng nhắm vào bà ta, một lát sau, bà ta cúi đầu nhìn n.g.ự.c mình đang chảy máu, cũng ngã xuống đất.
Bà ta cũng c.h.ế.t rồi.
Trong điện im phăng phắc, Dư Yểu nhận ra mình đã g.i.ế.c đại bá phụ và đại bá mẫu, sắc mặt trắng bệch, nhưng nàng không ném cây cung ngắn xuống, cũng không hoảng sợ bỏ chạy.
Nàng chỉ ngây người ngồi trên trường kỷ, ánh mắt trống rỗng.
Dư Yểu biết mình đã hoàn toàn biến thành kẻ xấu, không thể tha thứ.
Rồi, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Tiêu Diễm cười tủm tỉm, ôm nàng vào lòng.
Ôm chặt lấy, không chừa một khe hở nào.
Hắn vui vẻ nói, “Tiểu đáng thương, chúc mừng nàng, nàng đã trở thành một Hoàng hậu thực sự. Quyền lực mới là vũ khí nàng nên có, bất cứ kẻ nào dám xúc phạm, uy h.i.ế.p nàng, đều phải giống như hôm nay, g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ!”
Dư Yểu được hơi ấm và mùi hương của hắn bao phủ, từ từ hoàn hồn, nàng run rẩy, hỏi hắn mình có phải sẽ biến thành người đáng sợ không? Hắn có ghét nàng không?
“Không đâu, nàng hôm nay rất đẹp, đẹp đến mức khiến ta phát cuồng. Nàng nghe xem, trái tim này đang vì nàng mà đập, ta cũng vì nàng mà vui vẻ.”
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông có chút méo mó, kích động phản bác lời nàng, sao hắn có thể ghét nàng được, tiểu đáng thương của hắn đã trở thành dáng vẻ hắn yêu thích nhất.
Mọi thứ vừa vặn, không còn gì để chê!
“Ta yêu nàng! Dù nàng có hình dáng gì, ta cũng sẽ ở bên nàng.” Hắn vui sướиɠ nói ra câu này, vừa hôn nàng vừa nói với nàng, hắn mới là tên đại ác ma đáng sợ nhất thiên hạ.
Dư Yểu mở to đôi mắt long lanh, nghe nhịp tim của hắn, khẽ nói, “Cho nên, ta đã trở nên giống như Lang quân.”
“Ta cũng yêu Lang quân.”
Tiêu Diễm cười mãn nguyện, hắn đã nói bọn họ là trời sinh một đôi, lại hôn lên chóp mũi nàng, “Nàng trở thành ta, ta trở thành nàng, chúng ta sẽ mãi mãi không xa rời.”
Tuy nói vậy, nhưng nàng đâu có xấu xa như hắn?
“Bọn họ c.h.ế.t là đáng đời, vốn đã làm không ít… chuyện ác. Nàng xem, bọn họ có sợ hãi không? Có phẫn nộ không?” Lòng thương yêu khiến hắn dịu dàng an ủi nàng, Dư Yểu mở to mắt nhìn, các cung nhân trong điện quả nhiên đều bình tĩnh, thậm chí Hỉ Thước còn đang chỉ huy người kéo t.h.i t.h.ể ra ngoài.
Chỉ là, trong mắt bọn họ cũng có sự thay đổi, ngoài sự cung kính còn có thêm hai phần kính sợ đối với nàng.
Kết hợp lại chính là kính sợ.
Người khác đối với nàng có kính mà không sợ hoặc có sợ mà không kính, nàng đều không thể làm tốt một Hoàng hậu.
Chỉ có kính sợ, địa vị của nàng mới vững chắc.
Dư Yểu nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, im lặng, cũng thả lỏng người.
Tiêu Diễm ôm nàng, không kiêng nể gì mà hôn tiếp, hiện tại hắn quá vui mừng, nàng không còn sợ hãi ngôi vị Hoàng hậu, cũng sẽ không lựa chọn rời xa hắn nữa.
Bọn họ sẽ mãi mãi hòa làm một thể, sống cùng chăn, c.h.ế.t cùng huyệt.
“...Lang quân, đừng, đừng hôn nữa, ta, ta hơi khó chịu.”
Thế nhưng, vào lúc hắn đang vui vẻ nhất lại xuất hiện một khúc nhạc đệm nhỏ.
Dư Yểu nắm chặt vạt áo hắn, nói mình khó chịu ở ngực.
Bức bối.
“Muốn nôn, còn đói bụng.” Nàng thành thật miêu tả sự khó chịu của cơ thể, ngước mắt nhìn hắn.