- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu
- Chương 15
Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu
Chương 15
Đây là lần đầu tiên nàng không hề phòng bị mà nhìn thấy t.h.i t.h.ể cứng đờ sau khi con người c.h.ế.t đi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đặc biệt là đôi mắt của Lưu tri phủ vẫn còn mở, nhìn chằm chằm vào một nơi trống rỗng...
Lục Chi cũng chứng kiến cảnh tượng này bị dọa đến mức hét lên, "Người chết, cô nương, sao trong phủ chúng ta lại có người chết?"
"... Ta, ta cũng không biết." Dư Yểu tay chân lạnh ngắt, trong lòng có một giọng nói nhắc nhở nàng nhanh chóng rời đi gọi người, nhưng nàng vẫn nhịn nỗi sợ hãi tiến lên hai bước, đến gần xem tình trạng cái c.h.ế.t của Lưu tri phủ.
Nàng muốn biết Lưu tri phủ rốt cuộc là c.h.ế.t vì nguyên nhân gì, chẳng phải vừa rồi Lục Chi nói người đã bị Vũ Vệ quân bắt đi rồi sao?
Nàng mạnh dạn đưa tay ra, khiến Lục Chi mở to mắt.
Nhưng ngay khi đầu ngón tay của Dư Yểu sắp chạm vào t.h.i t.h.ể của Lưu tri phủ, cổ tay nàng đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt, cả người cũng bị kéo về phía sau bằng một lực đạo không thể kháng cự.
Thiếu nữ hơi mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn sang, đập vào mắt là một đôi mắt đen lạnh lùng.
"Thích chạm vào thứ dơ bẩn?" Tiêu Diễm nhướng mày, ánh mắt nhìn nàng mang theo sự chán ghét và tức giận rõ ràng.
Dư Yểu sững sờ một lúc mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, vội vàng lắc đầu, "Không phải, ta chỉ muốn xem người này c.h.ế.t chưa thôi…"
Phản ứng của nàng có chút lúng túng, không ngờ lại bị vị hôn phu nhìn thấy, lại có chút nghi ngờ không hiểu sao vị hôn phu đột nhiên trở nên tức giận như vậy.
"Ta không thích thứ dơ bẩn, biết chưa? Nếu nàng dùng bàn tay đã chạm vào thứ dơ bẩn để đến gần ta, ta sẽ chặt nó đi." Nam nhân nhìn ra sự nghi ngờ của nàng, cười lạnh, cố ý hạ thấp giọng nói mang theo một luồng khí lạnh lẽo.
Dư Yểu giật mình, vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, "Nhớ rồi, lang quân không thích."
Trong mắt nàng phản chiếu bóng dáng cao lớn của vị hôn phu, thầm nghĩ vị hôn phu hóa ra còn thích dọa người.
Sao nàng có thể tin rằng vị hôn phu thật sự sẽ c.h.ặ.t t.a.y nàng chứ? Nhất định là vị hôn phu cố ý trêu chọc nàng mới nói như vậy.
Tâm trạng đã tốt hơn, sắc mặt nàng cũng không còn trắng bệch nữa, ngược lại vì cổ tay bị nam nhân nắm chặt mà hiện lên một chút hồng hào.
Hơn nữa, nàng và vị hôn phu đứng rất gần nhau, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của vị hôn phu.
Theo ánh mắt của nàng, Tiêu Diễm nhìn thấy một cánh tay thon thả trắng nõn, chỉ cần hắn hơi dùng sức, xương cổ tay yếu ớt kia liền có thể bị hắn bóp nát.
Hắn khẽ cười, đột nhiên buông cổ tay Dư Yểu ra.
Tiêu Diễm phát hiện suy nghĩ của thiếu nữ thật sự rất thú vị, khi hắn lạnh lùng uy h.i.ế.p muốn c.h.ặ.t t.a.y nàng, nàng không những không sợ hắn, mà còn cho rằng hắn đang thân mật với nàng.
Liếc nhìn vết đỏ trên da nàng, giọng điệu hắn trở nên ôn hòa như nước, mỉm cười quay sang Lê Tùng đang im lặng không nói gì ở phía xa, "Vì vị hôn thê của bổn thế tử muốn biết người này c.h.ế.t như thế nào, ngươi lại đây xem thử."
Lê Tùng khẽ đáp lời, mắt không hề liếc ngang liếc dọc, bước lên phía trước.
Chịu đựng ánh mắt vừa sợ hãi vừa tò mò của Dư Yểu, hắn lật xác lên lật xuống kiểm tra, vẻ mặt lạnh nhạt đáp: "Trên người hắn có dấu vết bị tra tấn, cổ có vết bầm tím, lưỡi và mắt lồi ra, hẳn là bị siết cổ đến chết."
"Hèn gì mắt hắn cứ mở trừng trừng..." Dư Yểu nghe thấy người ta bị siết cổ c.h.ế.t thì bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay sau đó nàng mím môi hai cái, do dự mở lời: "Chết thì c.h.ế.t rồi, sao t.h.i t.h.ể lại ở chỗ này?"
Nàng nhìn về phía thị vệ Lê, đôi mắt trong veo, mụ La cùng đám người hầu già không phát hiện ra điểm đáng ngờ, thị vệ của Trấn Quốc công phủ lợi hại như vậy, hẳn là đã nghe thấy động tĩnh rồi chứ.
"Đương nhiên là ta sai người làm, Vũ Vệ quân có giao tình với ta, ta vừa nói tên Lưu tri phủ này có thù oán với ta, bọn họ liền thuận nước đẩy thuyền làm chút ân huệ, giao t.h.i t.h.ể cho ta."
Tiêu Diễm liếc xéo dáng vẻ nàng ngây thơ hỏi han Lê thị vệ, nụ cười trên mặt rạng rỡ vô cùng.
"Dù sao thì ai bảo hắn to gan lớn mật dám mơ tưởng đến vị hôn thê của ta chứ?"
"Nhìn thấy t.h.i t.h.ể của hắn, nàng không vui sao?"
Dư Yểu không hiểu sao lại đọc được chút bất mãn từ nụ cười của hắn, vẻ mặt có chút ngây ngốc, nàng không biết mình chọc giận vị hôn phu ở chỗ nào.
"Vui, lang quân vì ta mà có thể đi lại với Vũ Vệ quân, ta đương nhiên vui mừng." Dư Yểu cúi đầu, để tránh vị hôn phu tiếp tục tức giận, nàng bày ra vẻ mặt vô tội đáng thương.
Đôi mắt vốn chứa đựng vẻ quyến rũ kia một khi bị hàng mi che khuất, vẻ thanh thuần của thiếu nữ liền được thể hiện một cách triệt để.
Rất ít nam nhân có thể chống đỡ được.
Ánh mắt Tiêu Diễm lơ đãng từ làn da sau gáy nàng chuyển đến vòng eo thon thả, tùy ý phất tay ra hiệu cho người ta dời t.h.i t.h.ể Lưu tri phủ đi, "Vậy thì sao?"
"Hả?" Lúc đầu Dư Yểu không hiểu lời vị hôn phu nói, đôi môi đỏ mọng hé mở.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu
- Chương 15