Chương 5

“Nghiêm túc mà nói thì đêm qua chỉ có thể tính là đại nhân đã chỉ điểm cho ta, tự bản thân ta thông tuệ, hiểu được ý của đại nhân mới thoát được thân.”

Lương Nhạn chậm rãi giơ tay, ngón trỏ thon dài lắc qua lắc lại trước mắt hai người, bày tỏ không tán thành: “Đại nhân còn chưa nói, chuyện năm đó huynh đã nhớ lại hay chưa?”

Ánh mắt Tống Tùy sâu hun hút, ngón tay vô thức vuốt ve lớp vân của ngọc bội.

Điều này đã được giải thích.

Chẳng trách hôm nay nàng muốn xuống núi cùng hắn, trên đường lại thường xuyên nhìn hắn, vì giúp đỡ hắn ở nơi đông người mời hắn về nhà.

Hóa ra là coi hắn thành ân nhân cứu mạng.

Chỉ là người đó và hắn cùng đeo ngọc bội giống nhau?

Nghĩ tới điều này, mí mắt trái của Tống Tùy đột nhiên nhảy lên, quai hàm căng chặt, một cơn tức giận không che giấu vô cớ nổi lên.

Hắn vốn không muốn tùy tiện nhận tình cảm của người khác, nhưng nếu người đó là hắn thì lại là chuyện khác.

Lúc này Mạc Xuân Vũ chú ý đến điều này, thấy mặt mày Tống Tùy ngày càng trầm trọng, cảm thấy đại sự không hay.

Bọn họ không dễ gì mới có nơi để ở, đến lúc này đừng có bị người ta đuổi ra ngoài, thế là lên tiếng nói: “Đại nhân, ngài đến xem xem ta để hồ sơ ở đây có được không?”

Tống Tùy không để ý đến hắn, ngược lại tiếp tục đối diện với ánh mắt tràn đầy mong chờ của Lương Nhạn, thả lỏng khuôn mặt, chậm rãi nói: “Lương cô nương hiện giờ không sao thì tốt.”

Cho nên tiểu công tử cứu nàng năm đó thực sự là Tống Tùy!

Có được đáp án mình muốn, Lương Nhạn cong mắt lại, giọng điệu vui sướиɠ: “Tống đại ca huynh hãy nghỉ ngơi đi nhé, lát nữa ta để người đưa đồ ăn đến cho mọi người.”

Nàng vừa nói vừa gọi Doanh Song đi ra ngoài, bước chân hết sức nhẹ nhàng.

Không có chút bận tâm để ý đến ba người đang bị sốc và không nói nên lời trước câu nói ‘Tống đại ca’ của nàng phía sau.

Bấy giờ Mạc Xuân Vũ mới phản ứng lại: “Không đúng, Tết Thượng Nguyên mười bốn năm trước, đại nhân còn đang bị đến mức không xuống nổi giường, sao có thể xuống nước cứu nàng? Chắc không phải ngài đang giả mạo làm ân nhân cứu mạng của người khác chứ!”

Thời Vũ bước tới bịt miệng hắn lại: “Nhỏ tiếng chút.”

“Tòa viện trạch này của Lương gia chính là tài sản riêng dưới danh nghĩa của Tạ Ngạn, hắn vội vã bán trạch viện chắc chắn có điều kỳ lạ. Đại nhân đưa hạ sách này chẳng qua chỉ để điều tra rõ chân tướng sự việc.”

“Đêm qua ra nhắc nhở nàng tên người xấu đó bị thương ở tay trái, nàng liền giơ trâm đâm vào vai trái hắn thoát được thân. Điều này còn không tính là ơn cứu mạng?”

Khoảnh khắc đó động tác của hai người đang kéo nhau dừng lại.

“Không tính đâu, rốt cuộc thì Lương tiểu thư đã nói tự bản thân nàng thoát ra khỏi sự khống chế.” Mạc Xuân Vũ kéo tay Thời Vũ ra: “Đại nhân cùng lắm chỉ được coi như người qua đường có lòng tốt.”

Tống Tùy lại nhìn Thời Vũ, Thời Vũ thấy thấy vẻ mặt bối rối của Tống Tùy, hắn cúi đầu nhìn ngón chân, yếu ớt đáp: "Thuộc hạ cảm thấy phải tính, chung quy lại thì nếu như không lời nhắc nhở của đại nhân, Lương cô nương cũng không thể tự mình thoát thân."

Điều này… làm sao mỗi lần đều là mỗi người đứng một bên thế?

Mạc Xuân Vũ buồn bực kéo băng ghế đến ngồi xuống, nghĩ tới chuyện khác: “Đúng rồi đại nhân, tin tức đêm qua rốt cuộc là ai đưa đến? Người của Phạm gia ư?”

Tống Tùy từ trong tay áo lấy ra tờ giấy có tin tức chim bồ câu đưa đến, cẩn thận bày lên trên mặt bàn.

Nét chữ trên tờ giấu xinh đẹp thanh tú như của cô nương gia viết.

“Đêm qua khi đi tìm Phạm đại nhân, ông ấy có điều gì khác lạ không?” Tống Tùy nhìn Thời Vũ hỏi.

Thời Vũ đáp: “Khi thuộc hạ tìm được ông ấy, ông ấy đang nghe nói người mình phái đi trông coi ở Tạ Phủ đã bị nhốt lại, chuẩn bị đích thân đi ngăn cản bọn họ đưa tang.

Thuộc hạ cầm chim bồ câu tìm ông ấy, ông nói không chữa trị cho chim bồ cầu, thuộc hạ liền nói với ông ấy, con chim bồ câu này có liên quan đến cái chết của nữ nhi ông ấy, Phạm đại nhân mới nhận lấy con chim bồ câu, đáp lại nhất định sẽ cứu sống nó.”

Mạc Xuân Vũ tiếp lời: “Nói vậy thì, không phải Phạm gia đưa tin. Vậy thì còn có ai đây?”

Suy cho cùng thì ngoài Phạm gia ra, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận cái chết của Phạm Vân Lam là chuyện ngoài ý muốn.

Nếu đã cứu được con chim đó còn cần phải có thời gian, trước hết chỉ có thể xem những đầu mối khác.

“Đêm qua bắt được tên hắc y nhân đó, trông coi cho tốt, chớ để hắn chết.”

“Vâng.”

Tạ phủ, một tấm bài vị mới được đưa vào đặt trong linh đường.

Trên tấm nệm bên dưới, một chân Tạ Ngạn giẫm lên nó, bên chân hắn là tấm vải trắng vừa được cởi ra khỏi người hắn, bị vo thành một khối, tùy tiện chất thành đống trong góc.

“Người phái đi đêm qua sao còn chưa có tin tức gì?”

“Công tử, tên đó bị Tống Tùy bắt lại rồi, hiện giờ đang bị nhốt trong địa lao của Đại Lý Tự. Những người khác đem tin tức trở về, nói là đêm qua có người dùng bồ câu đưa thư truyền tin cho Tống Tùy, tuy con chim đó bị người của chúng ta một tên bắn chết nhưng tin tức vẫn rơi vào trong tay Tống Tùy.”

“Trên thư viết những gì?”

“Tiểu nhân không biết.”

Tả Ngạn cười lạnh lùng một tiếng: “Còn có thể là gì, nhất định là Phạm gia bọn họ nhân lúc náo loạn linh đường, đưa tin trong đó nói về chuyện của Phạm Vân Lam cho Tống Tùy.

Phạm gia nắm chặt không buông cái chết của Phạm Vân Lam, cắn chắn chuyện nàng ta không phải chết ngoài ý muốn, mà là Tạ gia bọn ta hại chết, nhưng bọn chúng lại tìm không ra chứng cứ.

Hiện giờ linh đường cũng náo loạn rồi, thi thể cũng đã chôn, khắp cả Thượng Kinh, ngoài tên Tống Tùy dầu muối không ăn đó ra thì còn có ai sẽ để ý bọn họ chứ?

Dù cho bọn họ tìm đến chỗ Tống Tùy, không có chứng cứ thì cũng chẳng làm ra được chuyện gì to tát.”

Tiền giấy đang cháy trong chậu đồng dưới bàn thờ, ngọn lửa cháy bừng bừng, bùng lên rồi lại dịu xuống như đang phản kháng lại thứ gì đó.

Tạ Ngạn đi tới trước chậu đồng, ngồi xổm xuống, rút

tờ tiền giấy đang cháy dở ra, ném xuống đất, dùng chân giẫm nát.

“Nếu đã không thích vậy thì đừng muốn nữa.”

Ngoài phòng những lá cờ trắng trong linh đường bị một cơn gió thổi tung, gió cũng thổi qua mặt đất, cuốn theo những tờ tiền đang cháy dở bay ra ngoài.

Thị tùng đứng một bên không dám ngẩng đầu lên, giữ nguyên tư thế chờ đợi hắn phân phó.

“Mấy ngày nay tên họ Tống chắc hẳn đã mệt mỏi giải quyết vụ cháy nhà cũ, ngươi nhân cơ hội này xử lý sạch sẽ tên trong địa lao. Ta không tin chuyện này lại có thể kiếm ra chuyện khác.”

Khi Phạm gia đến làm loạn mấy ngày trước, hắn chỉ quan tâm tào đà diễn kịch.

May thay, có người nhắc hắn chú ý tới động tĩnh ở Đại Lý Tự, hóa ra Phàm gia người ta cũng không ngu ngốc, nghĩ tới mấy ngày nay, bọn họ liên tục đến Tạ gia chỉ để thu hút sự chú ý của hắn, âm thầm đến Đại Lý Tự cấu kết với Tống Tùy.

Có điều bọn họ tìm được Tống Tùy vậy thì sao chứ?

Tống Mẫn Đức năm đó quả thực rất vẻ vang, nhưng dù có thực lực đến đâu thì giờ đây cũng chỉ là một lão già đã thoái vị về dưỡng bệnh ở Giang Ninh.

Còn chỗ dựa của hắn… nghĩ đến đây, Tạ Ngạn cong khóe miệng, một nụ cười kỳ dị xuất hiện trên khuôn mặt gầy gò và xanh xao.

Đốt một căn nhà cũ của Tống Tùy hiện giờ cũng là lời cảnh báo cho hắn rằng Tạ Ngạn nhà hắn, một Thiếu Tự Khanh nhỏ bé của Đại Lý Tự, không đủ tư cách để làm bất cứ điều gì.

Tạ Diễn vỗ nhẹ bụi bám trên tay áo, đi ra khỏi linh đường: “Tìm một hạ nhân khác có vóc dáng giống ta, quỳ ở đây.”

Thị tùng cuối cùng ngẩng đầu lên đáp: “Vâng.”