Lương Chiêu bất ngờ: “Hóa ra là tang lễ nhà Tạ gia, vậy thì người vừa mới đi qua đó là chất tử của Tạ Phò mã, trưởng tử của Công bộ Tạ Thị Lang Tạ Ngạn nhỉ.”
Tạ Công bộ là huynh trưởng của Phò mã Tạ Cánh Huyên, nhà Tạ Quang Dự có tất cả hai nam một nữ, trong đó trưởng tử Tạ Ngạn và tiểu nữ nhi Tạ Mẫn Mẫn đều là đích xuất, con trai thứ Tạ Duẫn là từ phòng thϊếp thất.
Phu nhân Phạm Vân Lam của Tạ Ngạn là đại nữ nhi của Ngự y Phạm Gia Phủ, hai người thành hôn năm năm, dưới gối không có con cái.
Nghe nói mấy ngày trước Phạm Vân Lam trượt chân ngã từ trên lầu cao xuống, mất máu quá nhiều mà chết.
Phạm gia nghe thấy tin này, bi thương xen lẫn, nháo mấy ngay ở linh đường của Tạ gia, dẫn đến việc Tạ gia chậm chễ không phát tang được, kéo dài đến hôm nay mới vội vàng làm tang lễ.
Tuy Phạm Gia Phủ là người từng hầu hạ tiên đế, lại bởi vì y thuật cao siêu mà nhận được nhiều kính trọng, nhưng động thái của Phạm gia vẫn bị mang tai tiếng, người bên cạnh thấy cũng chỉ nói bọn họ không ý thức biết lẽ phải, không tôn trọng người chết.
Vừa nãy nhường đoàn người đưa tang, kiệu của Lương Nhạn đã dừng một lúc, lúc này vừa lúc đồng hành cùng Lương Chiêu với Tống Tùy.
“Người tuổi còn trẻ mà đã mất phu nhân, thật đáng thương.” Nàng nhớ đến người ôm bài bị lúc nãy, dáng vẻ suy sụp hồn bay phách lạc không khỏi than thở một câu.
“Hắn chẳng qua là mất một người vợ, quay đầu liền có thể lại cưới. Còn phụ thân của phu nhân hắn lại phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, rốt cuộc thì ai đáng thương hơn ai?”
Lương Nhạn ngồi trong kiệu, Tống Tùy phải ngước mắt mới có thể nhìn về phía nàng. Nhưng hắn ngước mắt lên, mí mắt nặng nề, trong mắt dường như đọng lại viên mực không thể hòa tan, nhìn không thấy đáy.
Sao nàng cảm thấy tuy bản thân ngồi cao hơn hắn, lại dường như luôn thấp hơn một đoạn trước mặt hắn vậy.
“Đều rất đáng thương, cũng không cần phải so sánh hơn thua đâu.” Lương Nhận sờ sờ mũi, nhìn về phía phụ thân “Thế phụ thân của phu nhân hắn là ai?”
Lương Chiêu nói: “Là Phạm Gia Phủ của Thái Y viên, đã gần sáu mươi, tuổi già mất con quả thực khiến người ta thương tiếc.”
“Vị Phạm ngự y này hình như rất nổi tiếng, trước đây khi con học ở học đường tại Giang Ninh, phu tử từng kể về sự tích của ông ấy. Nói y thuật của ông hết sức cao siêu, người từng được ông ấy khám nhất định thuốc chữa khỏi bệnh, có bàn tay vàng.”
“Đúng vậy, hắn hành y nhiều năm như vậy, chưa từng nghe thấy có sai sót gì.” Lương Chiêu dừng một chút: “Ngoài trừ lần Tống Thượng Thư đó, hắn nói nhi tử của Tống Thượng Thư sống không quá mười tuổi, hôm nay không phải cũng sống êm đẹp đấy sao.”
Ông nói đến vui vẻ, hoàn toàn quên mất đứa trẻ sống không quá mười tuổi trong miệng mình đang đứng ngay bên cạnh.
Lương Nhạn thấy vậy chọc chọc khủy tay ông, đổi chủ đề nói: “Nói vậy thì Tạ Biên Tu này cưới nữ nhi của Phạm Ngự y xem như có hơi trèo cao nhỉ.”
Thực ra Tống Tùy rất không nguyện ý cùng đường với đôi cha con ồn ào này, muốn đi nhanh một chút, nhưng lần này lại là hắn đến nhà người ta ở tạm, chỉ đành bất đắc dĩ thả chậm bước chân, tiếp tục nghe hai cha con nói chuyện.
“Quả thực vốn dĩ là trèo cao, nhưng Tạ gia có trưởng Công chúa chống lưng, vậy thì không coi là trèo cao nữa.”
“Trưởng Công chúa?” Lương Nhạn tò mò.
“Lương đại nhân, đến nhà ngài rồi.” Tống Tùy lên tiếng gián đoạn.
Lương Nhạn nghe thấy bước xuống từ trên xe, Mạc Xuân Vũ và Thời Vũ cũng đã đuổi tới, mấy người đi vào trong nhà.
Lương Chiêu giới thiệu với Tống Tùy: “Nhà này chúng tôi vừa mới vào ở không lâu, đồ trong đó còn chưa kịp thay thế điều chỉnh, trước tạm theo bố cục và đồ dùng trong nhà của chủ nhà trước.
Viện tử phía tây nhà vốn là chuẩn bị cho khách ở, khoảng thời gian này các ngươi cứ yên tâm ở trong này, thiếu những gì chỉ cần nói với ta.”
Tống Tùy gật đầu: “Vốn đã làm phiền, Lương đại nhân không cần phí sức.”
Lương Chiêu vỗ vai hắn: “Không phải khách sáo với ta.” Rồi quay đầu nói với Lương Nhạn: “Nhạn Nhạn, ta đi thăm nương con, con với Doanh Song dẫn Tống đại nhân đi sương phòng tây viện ở đi.”
“Vâng.” Lương Nhạn nhanh chóng đáp ứng, làm động tác “mời” với mấy người Tống Tùy, rồi dẫn đường đi trước.
Tây viện mà Lương Chiêu nói chính là dùng cho khách ở. Là một tam tiến viện, giữa viện đào một kênh nước hình vuông, trong đó nuôi mấy con cá chép, Khổng Linh San mới thả vào mấy ngày trước.
Bên cạnh kênh nước còn trồng hai cây hoa mai, lúc này đang ra nụ, khoan thai đứng trong viện, tao nhã quý phái.
Khi đi ngang qua hai cây mai, Lương Nhạn chú ý thấy Tống Tùy nhìn nhiều thêm.
Mấy người đi vòng qua hành lang[1] của cửa sau thì thấy chính phòng của nhà chính.
Tiến vào nhà chính, bên trong thanh lịch thoải mái, đồ vật bày trí thích hợp, sắp xếp ngăn nắp sạch sẽ.
Mạc Xuân Vũ mắt sáng lên, kéo Thời Vũ đặt một số đồ đạc được thu dọn trong đống hoang tàn, Doanh Song thấy vậy đứng bên giúp đỡ dọn dẹp.
Lương Nhạn nhích đến bên cạnh Tống Tùy: “Tống đại nhân, nếu như có thiếu thứ gì, cứ nói với ta, chớ khách khí.”
“Đa tạ.” Hắn khẽ gật đầu, ngữ điệu hờ hững.
“Các ngươi đã mệt cả một đêm rồi, lát nữa cùng nhau ra ngoài dùng cơm nhé.”
“Ta không đói.”
“Thế một chút nữa ta kêu người đưa một ít đồ ăn tới, đợi huynh đói rồi ăn?”
Tống Tùy điềm nhiên quét mắt nhìn nàng, chỉ nói “Được”, không nói thêm nữa.
Hai người im lặng một lúc, Lương Nhạn lấy đồ từ trong ngực ra, đặt trong tay đưa qua: “Đêm hôm đó ở trong chùa, sau khi huynh đi ta đã thấy cái này, không biết có phải là của huynh làm rơi hay không?”
Ngọc bội hoa sen nằm trong tay nàng sáng bóng trong suốt.
Con ngươi của Tống Tùy khẽ co lại, lập tức đưa tay lấy lại miếng ngọc bội, nắm chặt trong tay: “Là đồ của ta, nếu đã nhặt được từ đêm qua thì Lương tiểu thư nên sớm trả lại cho ta.”
Nghe giống như đang quở trách.
“Đêm qua nhặt được, sáng nay đã trả lại, cần phải sớm đến khi nào? Nửa đêm không ngủ lại đi đưa đồ cho đại nhân các ngài sao?” Doanh Song vò cái khăn tay, cực kỳ bất mãn hờn trách.
Mạc Xuân Vũ và Thời Vũ vốn đang muốn lấy thư tịch, giấy tờ ra khỏi tay nải trải ra trên mặt bàn, nghe thấy những lời không có lý lẽ của Tống Tùy, động tác cũng dần dần ngừng lại, vẻ mặt xấu hổ.
Càng không dám tiếp lời của Doanh Song, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, tiếp tục xếp đồ ra.
“Thời Vũ, ngươi tìm thấy mấy quyển sách mà đại nhân thường đọc đã mang đi chưa?”
“Là quyển này sao?”
“Ta đến xem xem.”
Doanh Song: “…”
“Là đồ của huynh thì tốt. Cho nên từ nhỏ huynh đã đeo ngọc bội này sao? Vẫn luôn mang theo bên mình? Từ trước tới giờ chưa từng đưa cho người khác?”
Lương Nhạn thu tay lại, ánh mắt trạn đầy hi vọng.
Ngọc bội trong tay mơ hồ truyền ra một chút nhiệt độ cơ thể, là ở trên người Lương Nhạn.
Hắn không giấu vết tránh ánh mắt đi: “Từ nhỏ đã mang theo, vẫn luôn ở bên người, chưa từng đưa cho ai khác.”
Thế là nàng lại không kiềm chế được lên tiếng hỏi: “Vậy thì huynh còn nhớ ta không?”
Lúc này Tống Tùy mới lại ngước mắt lên nhìn nàng, chỉ thấy vành tai cô nương phiếm hồng, khi hỏi câu này còn mang theo mấy phần cẩn thận và dò thám.
Dáng vẻ này, ngược lại không giống như dáng vẻ thẳng thắn không sợ hãi khi mời hắn về nhà.
Chỉ là câu hỏi của nàng quả thực có chút khó hiểu, Lương gia bọn họ mới chuyển đến Thượng Kinh cách đây không lâu, làm sao hắn có thể từng gặp thấy nàng.
“Tết Thượng Nguyên mười bốn năm trước, ở trên phố sông Ninh Nguyệt, ta không cẩn thận bị rơi xuống nước, là đại nhân đã cứu ta. Lúc đó huynh mặc một thân bạch y, bên hông cũng đeo một miếng ngọc bội như thế này.” Lương Nhạn thấy hắn không nói gì, liền tiếp tục lên tiếng nhắc nhở.
Khi nàng nói câu này, chắc có chút kích động, đã nhích đến gần nửa bước.
Vì thế như có một mùi thơm thoang thoảng lướt qua chóp mũi, hơi giống mùi hoa mai.
Giọng nói hắn sang sảng, như rẽ mây nhìn thấy mặt trời: “Cho nên hôm nay ngươi thay ta giải vây, cung cấp chỗ ở cho ta, là bởi vì nhiều năm trước ta đã từng cứu ngươi?”
“Tất nhiên rồi.” Lương Nhạn không chút do dự, trả lời nhanh chóng.
“Lương tiểu thư thực sự có tính khí có ơn tất báo, nhưng đêm qua ta cũng đã cứu ngươi, vậy thì phần ân tình này nên tính toán như thế nào đây?”
Tống Tùy vừa mới nói xong, Doanh Song không kìm nén nổi nói: “Thượng Kinh quả nhiên là phồn hoa, sự hiểu biết đến từ một nơi nhỏ bé của ta còn nông cạn, vẫn là lần đầu tiên thấy có người tính toán trả nợ ân tình một cách rõ ràng như vậy.”
Giọng nói không lớn không nhỏ vừa đủ để năm người trong phòng nghe rõ.
Điềm tĩnh như Thời Vũ cũng không cẩn thận đυ.ng rơi cả cây bút.
Ơ kìa, đại nhân nhà hắn đang làm gì thế?
Thật mất mặt quá.
Mạc Xuân Vũ nghiêng người về phía trước, ngồi xổm trên mặt đất nhặt bút, hồi lâu không muốn đứng dậy.
Nếu như có thể, hắn thực sự muốn ngồi xổm cả đời.
[1] 抄手游廊: một loại hành lang trong kiến trúc Trung Quốc. Xem ở đây