Chương 5

“Tương truyền mấy trăm ngàn năm trước, linh thú Triều Long là bạn sinh với Cổ Thần đã nằm xuống ở đây, đầu hóa thành linh mạch Triều Long dài ba mươi ngàn dặm, chân hóa thành bí cảnh Triều Long, lúc xưa đầu Triều Long bị thương nặng nổi lên mặt nước nên trong bí cảnh Triều Long có nhiều ao hồ đầm lầy, hơn nữa bởi vì Triều Long không cam lòng, hễ đến những nơi gần nước đều cực kỳ nguy hiểm.”

Người trung niên mặc đồ màu đỏ thẫm trầm giọng nói:

"Ai cũng không được phép hành động một mình ở gần nước, nghe rõ chưa?”

“Vâng! Kỳ Trưởng lão!”

Hơn hai mươi đệ tử trẻ tuổi cùng trả lời.

Người trung niên được gọi là Kỳ Trưởng vóc dáng cao gầy, khuôn mặt hình cũng dài, gầy, cứ như cá đưa lên bò, xương gò má cao làm nhìn ông hơi đáng sợ.

Làn da ông cầm kiếm đã lỏng, như là bị rong bị nước ngâm nở, nhưng cảnh giới của ông đã gần Hóa Thần kỳ Đại viên mãn, đến Chưởng môn Dương Hoa tông cũng phải kính ông ba phần, đám đệ tử Kim Đan trẻ tuổi thì càng không dám lỗ mãng.

Đôi mắt xám trắng của Kỳ Phượng Nguyên nhìn một vòng, nhíu mày hỏi:

"Huyền Chi Diễn đâu?”

“Kỳ Trưởng lão, Huyền Chi Diễn...”

“Aaaaa!!!” Tiếng hét thảm truyền đến từ không xa.

Kỳ Phượng Nguyên nghiêm mặt, thần thức mạnh mẽ cuồn cuộn lập tức lan ra ngoài, hơi sửng sốt rồi nói:

"Đi theo ta.”

Đám đệ tử ngự kiếm bay theo ông.

Thác nước ầm ầm như sấm, dải cầu vồng vắt ngang trời, phía trước hồ nước sâu tĩnh lặng, một thiếu niên mặt trắng bệch ngã ngồi trong tàn chi đầy đất, trang phục đệ tử Dương Hoa tông đang mặc cũng bị máu nước làm ướt nhẹp, khi hắn nhìn thấy Kỳ Phượng Nguyên và các sư huynh đệ đồng môn thì bỗng đỏ mắt, khóc lên:

"Sư phụ cứu mạng!”

Khuôn mặt đáng sợ của Kỳ Phượng Nguyên gằm xuống dài hơn, lớn tiếng trách cứ:

"Chỉ là mấy người chết, còn chưa đứng dậy?!”

Huyền Chi Diễn mới mười sáu tuổi, đây là lần đầu tiên hắn vào bí cảnh rèn luyện, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người chết và cách chết thê thảm thế này, sợ tới mức nhũn chân, vẫn là hai sư huynh hơi lớn tuổi chút tới kéo hắn đứng dậy từ trong đống máu.

“Ngươi tới đây làm gì?”

Kỳ Nguyên Phượng nhìn chằm chằm hắn, con mắt xám trắng vô hình trung lộ ra chút hung dữ.

“C- con nghe thấy tiếng động kỳ lạ nên tới xem thử.”

Huyền Chi Diễn còn chưa tỉnh hồn, giọng nói vẫn còn nức nở, “Kết- kết quả bị cái gì đó kéo vào hồ nước, sau đó lại bị ném ra.”

Trong hồ nước đen ngòm, hắn dường như nhìn thấy đôi mắt xám trắng cực kỳ giống mắt sư phụ, nhưng hắn nhìn Kỳ Nguyên Phượng đang nổi nóng, không dám nói.

Kỳ Phượng Nguyên càng nhíu chặt mày hơn, ông vẫy lui đệ tử, đứng ở bên hồ sâu cẩn thận phóng ra thần thức, nhưng trong hồ trừ mùi máu tươi nồng nặc ra không thấy bất kỳ vật sống nào, bỗng ánh mắt ông dừng lại, vươn tay vớt trong hồ sâu, lòng bàn tay có cái vảy trắng cỡ bàn tay, trên vảy dính rất nhiều máu, mùi tanh nồng bắt đầu bao phủ xung quanh.

“Là vảy giao nhân!”

Có đệ tử kêu lên.

“Giao lân to thật, giao nhân này là tu vi gì?”

Cũng có người khϊếp sợ.

“Ha, dù là tu vi gì cũng chỉ là súc sinh thấp kém, cuối cùng chẳng phải dùng để tạo long tiêu dạ minh châu, lấy giao nhân nấu cao, da làm thành bóng cũng không có ai đá.”

Sư huynh đứng ở bên cạnh Huyền Chi Diễn ôm kiếm cười lạnh.

Huyền Chi Diễn bị lạnh run, lập cập nói: "Chẳng lẽ vừa rồi ta bị giao nhân kéo xuống?”

“Không thể nào, giao nhân tính tình hung tàn khát máu, lại không chịu thuần phục quản giáo, nếu giao nhân kéo ngươi xuống, chỉ với tu vi của ngươi sao sống sót được.”

Đệ tử đứng sau châm biếm, mấy người nháy mắt qua lại cúi đầu cười nhạo.

Cái này cũng không thể trách bọn họ, dù sao Huyền Chi Diễn là người chưa Kết Đan duy nhất trong đám đệ tử này, chỉ có tu vi Trúc Cơ, chỉ là ỷ vào sư phụ là Kỳ Phượng Nguyên nên mới được đi vào. Hắn tuổi nhỏ tư chất bình thường lại cả ngày chơi với kẻ như Vệ Phong, không làm người ta ghét cũng khó.

Huyền Chi Diễn tức giận đến mắt đỏ lên, nhưng ngại Kỳ Phượng Nguyên ở đây nên không dám nổi giận, chỉ siết chặt tay lại trong tay áo.

Kỳ Phượng Nguyên không chú ý tới sóng ngầm giữa các tiểu bối, mắt nhìn chăm chú cái vảy trắng trong tay, dường như phí rất nhiều sức lực mới ném cái vảy đó vào hồ lại, “Lần này mục đích các ngươi vào bí cảnh là tìm vật liệu rèn pháp bảo bản mạng, đừng xen vào bất cứ chuyện gì liên quan tới Thần Diên Giao lân, nếu không ta cũng không bảo vệ được các ngươi, rõ chưa?”

“Vâng!”

Các đệ tử cùng xác nhận.

Ở đại lục Bình Trạch dù là môn phái số một số hai như Linh Long tông hay là đại tộc như Giang gia đều cực kỳ chú ý Thần Diên Giao lân, còn môn phái hạng bét như Dương Hoa tông, Tước Diên tông thì không có chỗ mà chen vào, nhưng bọn họ cũng hiểu, cho dù lấy được Thần Diên Giao lân thì cuối cùng vẫn không giữ được, ngược lại không khéo sẽ dẫn tới tai họa.

Huyền Chi Diễn đi theo sau các đệ tử, trong mắt đầy lo lắng.

Hắn nhớ tới lần cuối cùng gặp Vệ Phong.

...

Một tháng trước, Tàng Thư Các Dương Hoa tông.

“Cái gì!? Ngươi muốn xuống núi tìm Thần Diên Giao lân?”

Hắn khϊếp sợ suýt nữa rớt ghế.

Vệ Phong mặc pháp bào đẹp đẽ màu đỏ ngồi phịch xuống ghế, một cái giày còn đạp lên cái giá gỗ mun Trưởng lão Tàng Thư Các yêu quý, lật sách trong tay lười biếng nói:

"Ta xem sách cổ rồi, Thần Diên Giao lân chắc chắn có thể chữa được bệnh của ta.”

“Ngươi có đọc được đâu mà xem!”

Huyền Chi Diễn lấy sách lại từ trong tay hắn, quả nhiên tên đó cầm sách ngược, hắn đau đầu thở dài, “Tổ tông à, ngươi yên tĩnh chút đi, cái đó không phải là bệnh, chỉ là rảnh rỗi không có chuyện gì.”

Vệ Phong đau lòng giơ lên ngón tay trắng thon dài của mình, “Nó ngứa! Ngứa đến nửa đêm ta không ngủ ngon được! Hơn nữa trong đan điền, thức hải cũng ngứa, ngươi biết cái cảm giác ngứa muốn chết đó không? Nó làm ta không thể tu luyện được.”

“Trước giờ ngươi có khi nào tu luyện!”

Huyền Chi Diễn không tin hắn nói lung tung, “Một tháng sau sư phụ sẽ dẫn người vào bí cảnh Triều Long, ngươi muốn ra ngoài chơi thật ta sẽ bảo sư phụ đưa ngươi theo.”

“Thôi đừng, ta với lão thất phu đó một là ta làm ông ấy tức chết hai là ông ấy làm ta tức chết, ngươi còn muốn còn ta sống lâu thì dẹp cái suy nghĩ đó đi.”

Vệ Phong cau mày vuốt nhẹ đầu ngón tay vừa nóng lại ngứa, cuối cùng hai tay đan nhau gối ra sau đầu.

Cáu tên này ngồi cũng ngồi cho đàng hoàng, bốn cái chân ghế chỉ có hai cái sau chạm đất, bên kia nhờ cái chân đạp lên giá sách chống đỡ, lắc lư nhìn rất nguy hiểm, hắn lại không thèm để ý, “Đã nửa năm rồi, càng ngày càng ngứa, ta thử rất nhiều cách, mua linh dược đắt tiền cũng không có tác dụng, ta ngứa đến hận không thể lột lớp da trên người ngươi biết không!”

“Vậy cũng không cần phải lấy Thần Diên Giao lân cho bằng được, một trăm Dương Hoa tông cộng lại cũng tranh giành không lại Linh Long tông và Giang gia chứ đừng nói ngươi.” Huyền Chi Diễn đau đầu nói:

"Ngươi đi hỏi Chưởng môn và các Trưởng lão thử, chắc bọn họ sẽ có cách.”

“Xùy, ta không đi đâu, bọn họ không ai thích ta, thấy ta hận không thể trốn 800 mét.”

Vệ Phong lườm mắt, nói đến chỗ tức chân không khỏi dùng sức, “Mặc kệ ngươi có giúp ta hay không, ta nhất định phải kiếm cớ xuống núi.”

“Sao ta lại không giúp… Kìa! Cẩn thận giá sách!!!”

Huyền Chi Diễn hô to chạy tới đỡ, sau đó trơ mắt nhìn giá sách gỗ mun trượt khỏi đầu ngón tay hắn rồi nghe được mấy ngàn tiếng trầm nặng rơi xuống đất liên tục.

Hai người nhìn nhau, Huyền Chi Diễn sợ mặt trắng bệch, Vệ Phong thì mắt sáng lên bỗng đập tay, “Thế này không phải có có rồi à.”

Cuối cùng hình ảnh chiếu vào trong mắt Huyền Chi Diễn là Vệ Phong kiêu ngạo đạp lên giá sách đắt đỏ và sách cổ bị hư hỏng, cười cực kỳ ngang ngược với Chưởng môn và các Trưởng lão nghe tiếng chạy tới, “Ta cố ý đấy, các ngươi làm gì được ta?”

...

Hồi ức kết thúc, Huyền Chi Diễn đau khổ che mặt.

Trong khoảng thời gian này ngày nào hắn cũng hối hận vì đã giúp Vệ Phong trốn xuống núi, chỉ với tu vi Luyện Khí Trung kỳ có cũng như không và tính cách của Vệ Phong, chen vào trận tranh đoạt Thần Diên Giao lân quả thực là tặng đồ ăn cho người ta.

Không, đến đồ ăn hắn cũng không phải, một ngón tay của người ta đã có thể làm hắn đến tro cũng không còn.

“Huyền Chi Diễn, còn không mau theo kịp!”

Sư huynh phía trước lạnh lùng nói.

“Đến đây, đến đây.”

Huyền Chi Diễn mặt đau khổ đi lên.

Giờ hắn chỉ hy vọng Vệ Phong có thể phát huy phẩm chất tốt đẹp bữa đực bữa cái, sợ khổ sợ mệt của hắn, nhanh chóng mình tự trở về tông môn ăn uống chơi bời đi.

...

Vệ Phong bị hảo hữu lo lắng nóng ruột nóng gan hiện đang cầm con cá và một đống bùa lửa buồn rầu.

Bụng hắn đã đói kêu ầm ĩ, đến Ô Thác còn thấy ồn mà bịt tai nó lại.

Vệ Phong nhìn nam tử bận đồ đen đang đả tọa, cuối cùng vẫn là cái đói đánh thắng chút lòng cảnh giác bé nhỏ của hắn, hắn mang theo cá và bùa đứng cách xa Giang Cố ba mét.

Giang Cố từ từ mở mắt, một lớn một nhỏ im lặng nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Vệ Phong mặt dày toét miệng cười, nói ngọt:

"Tiền bối, ngài có thể giúp ta một tay không?”

Giang Cố nhắm mắt lại, linh lực đầu ngón tay hơi di chuyển, bùa lửa trong tay Vệ Phong liền cháy lên ngọn lửa nhỏ nhỏ.

Vệ Phong bị ngọn lửa nhỏ làm giật mình, thổi phù một cái dập tắt, “A, lấy nhầm rồi, tiền bối ta biết Thôi Hỏa quyết, ngài có thể cho ta mượn chút nước không?”

“...”

Giang Cố bị sự ngu xuẩn của hắn làm nở nụ cười.

Ào.

Dòng nước trong veo lạnh lẽo dội thẳng vào Vệ Phong, làm thiếu niên và cá cùng ướt sũng, Vệ Phong bị nước sặc mấy cái, vừa kinh hãi vừa tủi thân nhìn y, “Tiền bối!?”

“Ngươi là đệ tử nhà ai?”

Giang Cố thật sự rất muốn biết rốt cuộc là tông môn gì lại dưỡng ra tên ngốc đến pháp quyết cơ bản cũng không biết.

Vệ Phong liếʍ môi bị ướt, nước mát rượi ngọt lành lan ra từ đầu lưỡi, từ lần trước hắn đã phát hiện, nước người này dùng linh lực hóa thành còn mát lạnh hơn nước suối, thậm chí có thể xoa dịu sự khô nứt trong đan điền của hắn.

“Ta là đệ tử Dương Hoa tông.”

Vệ Phong bị xối cũng không giận, lau mặt cười tít mắt ngồi không xa Giang Cố, “Tiền bối, ngài là thần thánh phương nào vậy?”

“Dương Hoa tông cũng là tông môn không quá tệ, sao lại dưỡng ra người như ngươi…”

Giang Cố nói đến một nửa đối diện đôi mắt vừa chờ mong vừa hưng phấn của hắn, hít sâu một hơi dời ánh mắt.

Vệ Phong thì không nhận ra y ghét bỏ, hào hứng nói:

"Dương Hoa tông giờ không được, nhưng trước kia lợi hại lắm, còn nằm trong một trăm môn phái Tu Chân giới nữa, ta nghe cha ta nói lúc bọn họ còn trẻ Dương Hoa tông còn có thể đè đầu Linh Long tông. Đúng rồi tiền bối, tiền bối xem Vân Hải chưa? Vân Hải ở Dương Hoa tông chính một trong mười cảnh đẹp Bình Trạch.”

Giang Cố cảm thấy hắn giống con chim sẻ ríu rít, tự động bịt thính giác lại.

“Tiền bối, có phải giờ chúng ta đang đi hướng Nam không? Nghe nói ở trong bí cảnh Triều Long càng đi phía Nam thì nước càng nhiều, ẩm ướt đến ta sắp thở không nổi.”

“Tiền bối, tiền bối năm nay thọ bao nhiêu?”

“Tiền bối có đạo lữ không? Sao lại vào bí cảnh một mình vậy?”

“... Kích thước nhẫn trong tay tiền bối hình như không phù hợp lắm?”

Vệ Phong lặng lẽ chuyển đề tài tới chiếc nhẫn, định quan sát phản ứng Giang Cố, kết quả đối phương mở mắt nhìn hắn một cái.

Cái liếc mắt đó vừa lạnh lùng lại ghét bỏ, rất giống đang nhìn thứ vô dụng lại không thể không lấy.

Vệ Phong lập tức ngậm miệng lại, tuy mặt cười sáng lạn nhưng sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ hắn chuyển đề tài lộ quá? Quả nhiên không nên nóng vội...

“Vân vũ tu du, linh thủy luyện dịch, Cửu Long hạ hải, xin mời Thủy thần giúp đỡ.”

Giọng Giang Cố từ tốn vang lên bên tai hắn.

Vệ Phong sửng sốt, cảm thấy hơi quen tai, theo bản năng ở đọc lại trong lòng, trước mặt bỗng xuất hiện quả cầu nước cỡ trái cây, mắt đột nhiên sáng lên, “Là Dẫn Thủy quyết!”

Giang Cố không nghe thấy tiếng hắn hô to, nhưng nhìn thấy hắn nâng cầu nước nhỏ xíu nhảy lên cười như tên ngốc vẫn cảm thấy ồn ào, hơi nhíu mày nói:

"Nhớ cho kỹ.”

Vệ Phong tới gần quá, làm vết sẹo ở cổ y có cảm giác đau đớn nóng cháy, mắt Giang Cố chợt lóe sát ý.

Ô Thác ngủ gật ở trên cây sợ tới mức giật mình mở mắt, kết quả thì thấy thiếu niên áo đỏ lại đặt mông ngồi bên cạnh Giang Cố, lòng bàn tay nâng quả cầu nước siêu xấu mặt mày hớn hở.

“Tiền bối, nhìn này!”

Vệ Phong dường như vui quá, tốc độ đưa hơi nhanh, quả cầu không cẩn thận lăn xuống đập tay đeo nhẫn của Giang Cố.

Ô Thác lập tức che mắt lại, một lát sau không xuất hiện cảnh máu phun ba mét mà nó đoán trước, ngón tay hé ra mắt mèo trợn tròn.

Chủ nhân không thích ai ở gần người của nó giữ cổ tay thiếu niên, kéo người tới trước mặt.

Vệ Phong gần sát y quá, bởi vì hít thở không thông bị nghẹn đỏ mặt, hắn chột dạ lên tiếng, “Tiền- tiền bối?”