Chương 12

“Lại là mấy oán niệm này!”

Vệ Phong cảnh giác lùi lại nửa bước, trốn ở phía sau Giang Cố.

Trước mặt bọn họ là những nhà đá quen thuộc và giao nhân mắt phủ lụa mỏng, nhưng có lẽ là Giang Cố dùng pháp bảo giấu hơi thở gì đó, đám oán niệm giao nhân không xông tới tấn công bọn họ.

Giang Cố giơ tay lên, lòng bàn tay từ từ hiện ra cái lá cờ nhỏ mười sáu mặt.

“Đó là gì vậy?”

Vệ Phong nhìn lá cờ nhỏ đủ mọi màu sắc vô cùng tò mò.

Giang Cố đương nhiên là không phản ứng hắn, Ô Thác bị hắn ôm vào lòng nói:

"Là trận kì, chủ nhân chuẩn bị bày trận ở đây.”

Hơn nữa lá cờ mười sáu mặt, là trận pháp lớn.

Nó không khỏi hơi lo lắng, Giang Cố rất hiếm khi dùng pháp thuật trận pháp, bùa chú vv…, y thích gϊếŧ người thẳng hơn, nếu y bắt đầu bày đại trận, một là đối thủ rất khó đối phó, hai là... linh lực y không đủ.

Linh sủng và chủ nhân ký kết khế ước chủ tớ, nhưng khế ước này không bình đẳng, Giang Cố có thể quyết định sinh tử của nó, nó thì tuyệt đối không thể làm hại Giang Cố, nhưng trong tình huống nó bị thương nặng không chết như bây giờ, cần nhiều linh lực là đa phần Giang Cố cho nó.

Cho nên Tu Chân giới hầu như ngầm thừa nhận nếu linh sủng bị thương nặng thì có nghĩa tử vong.

Nếu không phải Giang Cố khó được thiện tâm, cộng thêm Vệ Phong cầu tình, nó sẽ không được sống đến bây giờ.

Quả thật Giang Cố hao phí rất nhiều linh lực ở trên Ô Thác, nhưng không như Ô Thác nghĩ, mà bởi vì khi y nhìn Vệ Phong cùng Ô Thác, tìm được cách có thể phát huy được giá trị của bọn họ hơn.

Y dùng linh lực ngưng tụ một con dao, nhắm ngay ngực mình đâm xuống.

“Chủ nhân!”

“Ngươi làm gì vậy?!”

Ô Thác và Vệ Phong cùng hoảng sợ, đến khuôn mặt hoảng sợ cũng không khác nhau.

Giang Cố bình tĩnh nhìn tâm đầu huyết lan ra, khống chế linh lực chia tâm đầu huyết thành hai, rót vào Ô ngực Thác và Vệ Phong.

Tâm đầu huyết của tu sĩ Hóa Thần kỳ trân quý vô cùng, kinh mạch Ô Thác vốn bị đứt dần dần được chữa trị, nội đan trống rỗng lại ngưng tụ ra thức hải, nó cảm động lo lắng nhìn Giang Cố, “Chủ nhân, chủ nhân không cần phải như vậy, làm thế này với chủ nhân mà nói rất nguy hiểm...”

Còn bên Vệ Phong, thức hải và đan điền bị phá hỏng bởi vì ăn bậy đan dược lại thần kỳ lành lại, kỳ kinh bát mạch bình thường chưa từng có, hắn gần như có thể cảm nhận được linh lực dồi dào vận chuyển trong cơ thể mình, chữa lành bệnh cũ và vết thương mới, ngoài cảnh giác hắn còn có chút không được tự nhiên, “Ta không cần ngươi giúp.”

Nhưng tu vi Giang Cố cao hơn bọn họ rất nhiều, tâm đầu huyết còn đang cuồn cuộn không ngừng vận chuyển vào ngực bọn họ, đến nỗi sắc mặt Giang Cố ngày càng tái nhợt, cuối cùng người y lảo đảo rõ ràng, trông cứ như muốn rót cạn cả máu.

Mắt Ô Thác dần dần hoảng sợ, “Chủ nhân, không thể rót thêm nữa!”

“Ngươi điên rồi à?!” Vệ Phong muốn lùi lại chém đứt dòng máu nhưng lại bị sức mạnh vô hình cố định tại chỗ.

Mãi đến khi Giang Cố không trụ người nổi nửa quỳ xuống đất, hai dòng tâm đầu huyết mới tách ra.

Lông cả người Ô Thác run run.

Giang Cố chuyển cho bọn họ nhiều tâm đầu huyết như thế, gần như chia tu vi của mình tu vi cho hai bọn họ, chỉ để lại cho mình linh lực cực kỳ mỏng manh, nếu lúc này có tu sĩ đuổi theo, không tốn bao nhiêu sức lực là có thể gϊếŧ được y.

“Chủ nhân...”

Ô Thác muốn lại gần dụi mu bàn tay y nhưng bị Giang Cố lặng lẽ né tránh.

Còn Vệ Phong thì lúc này nghi ngờ không thôi.

Hắn nghĩ không ra tại sao Giang Cố lại làm vậy, rõ ràng trước đó lạnh lùng tuyệt tình như thế.

Vết sẹo trên cổ Giang Cố nhạt dần chưa từng có, y lạnh lùng ngước mắt, chống lại ánh mắt phức tạp của Vệ Phong.

Và ở phía sau y, lá cờ mười sáu mặt chiếm cứ mười sáu phương, kết giới trận pháp thêm che giấu hơi thở dựa vào linh lực nhỏ li ti, lấy di chỉ vịnh Giao Nhân vi trung tâm, nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng, rất nhiều tu sĩ trong lúc không hay biết gì đã bị lặng lẽ đưa vào trận pháp.



“... Thần Diên Giao lân ở trong tay tiểu tử Giang gia, tiểu tử đó khó đối phó lắm...”

“Là kẻ tà môn, độc ác chỉ hơn chứ không kém Ma Tu, dù sao chúng ta cũng không cướp được, không bằng tránh xa một chút...”

Vài tu sĩ bình thường vừa nói vừa ngự kiếm đi hướng ngược với vịnh Giao Nhân.

Nhưng tu sĩ tự động rời khỏi như bọn họ chỉ là số ít, có nhiều tu sĩ xoa tay đuổi theo hướng vịnh Giao Nhân.

“Một đánh một không gϊếŧ được y, ta không tin liên thủ lại còn không cướp được!”

“Thần Diên Giao lân có phải ở vịnh Giao Nhân không chưa biết được, ta cảm giác tu sĩ tung tin có vấn đề...”

“Kệ nó, nếu đi thế nào cũng nhặt được hời...”

Người có suy nghĩ như vậy không phải ít.



Kỳ Phượng Nguyên nhìn đệ tử Dương Hoa tông xếp thành hàng chỉnh tề trước mặt, lạnh lùng nói:

"Tất cả các ngươi tới cửa ra bí cảnh chờ, cửa bí cảnh mở thì lập tức ra ngoài, không được sai sót!”

Mấy đệ tử tuy không biết tại sao, nhưng Kỳ Phượng Nguyên có ảnh hưởng rất nặng, không ai dám nghi ngờ quyết định của ông.

“Nhưng còn Vệ Phong...”

Huyền Chi Diễn vừa mở miệng liền bị ánh mắt Kỳ Phượng Nguyên ngăn lại.

“Nếu còn muốn sống thì đi theo Đại sư huynh của các ngươi.”

Kỳ Phượng Nguyên tức giận ngắt lời hắn.

Đệ tử tu vi cao nhất lĩnh mệnh, dẫn đội bay phía cửa ra.

Kỳ Phượng Nguyên nhìn theo bọn họ đi, xoay người biến thành vệt sáng xông tới di chỉ vịnh Giao Nhân.

Còn Huyền Chi Diễn ở dưới cuối cùng nhất đội tự gọi bùa truyền âm cho Vệ Phong vài lần không có hồi âm, rối rắm hồi lâu, rốt cuộc lặng lẽ đi tụt lại phía sau, thừa dịp không ai chú ý mình bay tới chỗ bùa định vị trên người Vệ Phong chỉ.



Trong vịnh Giao Nhân.

Các giao nhân không khí âm trầm đầy oán khí thong thả bỏ cánh tay phải trước người xuống, lụa mỏng trước mắt lặng lẽ rơi xuống hòa tan trong nước, vảy u ám lại sáng ngời rực rỡ, khuôn mặt cứng đờ giống như sống lại linh động giàu sức sống.

Nhà đá hai bên bắt đầu từ từ thay đổi, rong bèo bò đầy vách tường, rặng san hô rực rỡ thì thành mái nhà ấn tượng, hồ nước trong veo ngọt lành, tôm cua cá bơi chung quanh, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng ca êm tai.

Giống như nghĩa địa hiu quạnh chết rồi sống lại, bỗng ồn ào sức sống lên.

Các tu sĩ đi vào di chỉ đều sửng sốt.

Các giao nhân hoạt bát hiếu động lại gần tò mò nhìn bọn họ, “Là người.”

“Bọn họ cũng thở được ở dưới nước!”

“Chân bọn họ xấu quá đi...”

“Chúng ta có thể lấy dạ minh châu và lụa mỏng đổi vài thứ với bọn họ không?”

Các giao nhân ríu rít thảo luận, giống như hoàn toàn không để ý cảnh giác và chán ghét trong mắt các tu sĩ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Có tu sĩ kinh ngạc, “Không phải giao nhân ở vịnh Giao Nhân chết hết rồi à?”

“Là ảo cảnh.” Có người tu vi cao nói:

"Nhưng người bày trận tu vi thấp, linh lực yếu nên khi chúng ta đi vào không nhận ra.”

“Sợ cái gì, cứ phá hủy ảo cảnh này là được!”

Có tu sĩ tính tình nóng nảy không kiên nhẫn.

“Chỉ sợ không được.”

Một người trung niên gầy gò đi ra từ sau san hô, chính là Trưởng lão Dương Hoa tông Kỳ Phượng Nguyên, ông chỉ vào chân mấy tu sĩ nói:

"Còn chưa phát hiện ra à, chân chúng ta đã bắt đầu biến thành đuôi cá.”

Quả nhiên, chỉ mới nói chuyện mấy câu, đã có rất nhiều tu sĩ mọc những cái vảy nhỏ trên người, trong đó có không ít kẻ tu vi cao thâm, không ngờ lại không phát hiện ra.

“Người tạo ra ảo cảnh này rất thông minh, hơn nữa rất biết rõ di chỉ vịnh Giao Nhân.” Kỳ Phượng Nguyên nói:

"Đầu tiên hắn dùng cực ít linh lực tạo ra ảo cảnh, làm chúng ta không có phòng bị đi vào vịnh Giao Nhân, rồi khéo léo lợi dụng giao nhân oán niệm đồng hóa chúng ta thành giao nhân, giờ chúng ta đã trở thành một phần trong ảo cảnh, nếu phá bây giờ thì không khác gì tự gϊếŧ mình.”

Nghe ông giải thích xong, một đám tu sĩ thần sắc khác nhau.

“Âm mưu thâm độc thật.” Có người mắng:

"Có giỏi thì đường đường chính chính đi ra đánh một trận!”

“Ha.”

Trong đám người bỗng vang lên tiếng cười nhạo, mọi ánh mắt đều nhìn hắn.

“Nếu hắn đánh được thì chắc chắn sẽ không hao tâm tổn trí thế này.”

Một thanh niên anh tuấn khoanh tay lười biếng tựa vào tảng đá, chu sa ở đuôi mắt nổi bật dễ làm người ta chú ý, Chu Tu Viễn thấy nhiều người nhìn như vậy cũng không sợ chút nào, “Trước đó Giang Thất đã bị ta và Kỳ Trưởng lão vây công bị thương nặng, giờ chẳng qua là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần chúng ta gϊếŧ y trước khi bị đồng hóa thành giao nhân, ảo cảnh tự nhiên phá.”

Kỳ Phượng Nguyên gật đầu nói:

"Đúng vậy.”

“Tên Giang Cố đó can đảm cẩn trọng, còn thích cảm giác mạnh, không chừng đang xen lẫn trong đám giao nhân quan sát chúng ta đấy.” Chu Tu Viễn liếc nhìn đám giao nhân bơi lội tung tăng, nhếch môi cười nói:

"Cùng lắm thì gϊếŧ sạch đám giao nhân này.”

Nhiều người lập tức lộ vẻ chần chờ.

Chu Tu Viễn khó hiểu nhún vai, “Chẳng lẽ không phải chúng ta vẫn luôn làm thế sao? Tộc Giao Nhân thật chúng ta còn gϊếŧ hết được, huống chi là ảo cảnh.”

“Có lý!”

Tu sĩ tính tình sốt ruột gật đầu, mắt hiện vẻ hung ác, “Dù sao bọn họ đã từng chết một lần rồi.”

Có vài tu sĩ cũng tán đồng.

“Không ổn.” Kỳ Phượng Nguyên lắc đầu nói:

"Như Chu tiểu đạo hữu nói, Giang Cố lòng dạ quỷ quyệt, coi chừng có trá, cho dù y có thể nghĩ ra dùng linh lực cực nhỏ bày trận rồi lợi dụng oán niệm đồng hóa lẫn lộn ánh mắt, nhưng chắc chắn y đang ở trong ảo cảnh.”

“Theo ta được biết, Thất công tử Giang gia là tu sĩ Tứ linh căn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.” Kỳ Phượng Nguyên nheo con mắt nhỏ dài, “Các vị ở đây chắc tư chất ít nhất là Tam linh căn trở lên đúng không?”

Cái này thì không ai phản bác, dù sao tu sĩ có thể lấy Tứ linh căn tu tới Luyện Khí kỳ rất ít ỏi, tu được đến Hóa Thần kỳ quả thực chính là kỳ tích, Tứ linh căn Hóa Thần kỳ, hiện cả Tu Chân giới chỉ có mình Giang Cố.

“Các tu luyện giao nhân khác với Nhân tộc, các vị không ngại phân tán ra cảm nhận thử, linh lực pha tạp nhất chính là Giang Cố.” Kỳ Phượng Nguyên nói.

“Giờ y bị thương nặng chắc chắn không thể che giấu hết linh lực, đây cũng là cách hay.” Chu Tu Viễn xoa cằm, không có ý tốt nhìn Kỳ Phượng Nguyên, “Kỳ Trưởng lão đúng là cáo già mà.”

Đây là trào phúng rõ ràng, Chu Tu Viễn và Kỳ Phượng Nguyên cùng là Hóa Thần Hậu kỳ, nhưng người trước chỉ mới hơn ba mươi tuổi, người sau đã gần sáu trăm tuổi, có thể thấy thiên phú khác biệt thế nào.

Kỳ Phượng Nguyên chỉ lạnh lùng liếc hắn rồi bắt đầu tập trung tìm kiếm Giang Cố.

Chu Tu Viễn cũng không chịu thua, dẫn theo vài tu sĩ tính tình nóng nảy bắt đầu vừa gϊếŧ giao nhân vừa tìm linh lực Tứ linh căn Giang Cố để lộ.

Một đám người chia thành hai như là phân cao thấp, đi hướng ngược lại, nháy mắt cả vịnh Giao Nhân nhuộm màu máu, các giao nhân bắt đầu chạy tứ tán.

Lúc Vệ Phong quẫy đuôi cá màu xanh bạc hà cùng chạy còn có hơi đần ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn liều mạng bơi tới hướng Giang Cố chỉ.

Không ngoan không được, bởi vì giờ hắn không thể khống chế cơ thể mình được!

Từ bị bắt nhận hơn nửa tâm đầu huyết của Giang C thì hắn cứ như biến thành con rối bị đối phương điều khiển, lúc trước có chút cảm động m* nó bay đi hết.

Lão già biếи ŧɦái chó chết đó!

“Là linh lực pha tạp!! Rất nồng, xem ra Kỳ Trưởng lão nói đúng, hắn đã bị thương nặng đến không thể che dấu được khí tức của mình!”

“Gϊếŧ hắn!”

“Gϊếŧ sạch bọn giao nhân!!! Hắn ở trong đó!”

Vệ Phong quay đầu nhìn phía sau, giao nhân hầu như chia thành hai rõ ràng, một đám đang liều mạng ôm đầu chạy trốn, còn đám khác thì gϊếŧ đỏ cả mắt, nhìn từ vũ khí Nhân tộc bọn họ dùng, đó không phải là giao nhân ở trong ảo cảnh.

Mà là tu sĩ đến cướp Thần Diên Giao lân!

‘Bơi tới đó là ngươi có thể sống sót.’

Giọng lạnh lùng của Giang Cố quanh quẩn bên tai hắn.

Vệ Phong cắn chặt răng, giờ tình huống này mặc kệ hắn rơi vào tay lão biếи ŧɦái hay đám tu sĩ, chỉ sợ đều không có kết cục tốt, hắn cần phải nghĩ cách.

Lúc này bùa truyền âm sau tai bỗng sáng lên, có nghĩa Huyền Chi Diễn đang định liên hệ hắn, đáng tiếc giờ thân thể thể khống chế, Vệ Phong không thể trả lời, chỉ có thể tăng tốc quẫy đuôi cá liều mạng bơi đi.

Còn bên kia, Ô Thác cũng đang liều mạng chạy trốn, phía sau là một đám tu sĩ mang da giao nhân mắt sáng quắc.

“Tìm được rồi! Hắn ở đây!!!”

“Nhanh lên, đừng để hắn chạy thoát, Thần Diên Giao lân chắc chắn trên người hắn ta!”

Vết thương mới lành của Ô Thác còn âm ỉ đau, nhưng may nhờ có linh lực chủ nhân, làm nó còn có sức chạy trốn.

‘Ta không nuôi đồ vô dụng.’ Giang Cố lạnh lùng mệnh lệnh cho nó, ‘Nếu ngươi muốn sống thì chứng minh giá trị của mình cho ta xem.’

Ô Thác bình tâm lại, chủ nhân đã cho nó cơ hội, giờ mình gần như có được một nửa tu vi của chủ nhân, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Kỳ Phượng Nguyên nhìn giao nhân chạy trốn trước mặt nhíu mày.

“Kỳ Trưởng lão, sao vậy?”

Có tu sĩ tu vi cực thấp đi tới hỏi ông.

Người này tu vi thấp đến gần như có thể xem nhẹ, chắc là tiểu thiếu gia nhà ai nhét vào chơi, đến nhìn ông cũng không thèm nhìn, nói với tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác cũng hỏi tương tự:

"Không biết, nhưng ta cứ loáng thoáng thấy không đúng chỗ nào.”

“Gϊếŧ hắn trước rồi nói sau.” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ nọ nói:

"Chúng ta không thể cứ để hắn dắt mũi đuổi theo được.”

Kỳ Phượng Nguyên gật đầu, “Chặn đường hắn, đừng chạy theo!”

Tu sĩ bên cạnh gần như không có cảm giác tồn tại hơi giật ngón tay.

Ở nơi tu sĩ không nhìn thấy, lá cờ mười sáu mặt lấy cách hoa cả mắt đổi vị trí.

Y nhìn đám Kỳ Phượng Nguyên đuổi theo phương hướng đã định trước, cũng từ từ đuổi theo.

Người này chính là Giang Cố đóng giả thành tu sĩ bình thường lẩn vào bên trong, y đi hiểm chiêu gần như lấy hết tâm đầu huyết, rút cạn hết tu vi chia đều cho Ô Thác và Vệ Phong, linh lực còn thừa trong Tứ linh căn trung gần như mỏng manh không còn, rồi giả thành tu sĩ bình thường Song linh căn, y đã ở trong đám người quan sát trước cả khi Kỳ Phượng Nguyên và Chu Tu Viễn lên tiếng.

Và mọi chuyện đang diễn ra theo kế hoạch của y.

Giang Cố khống chế Vệ Phong đứng ở đài cao giữa ảo cảnh, còn Ô Thác lúc này cũng dẫn đám Kỳ Phượng Nguyên đến đài cao, nhưng hai nhóm người dường như không nhìn thấy sự tồn tại của đối phương.

Nhìn từ thị giác Giang Cố, hai nhóm người dường như đứng ở hai bên mặt gương, thần sắc hiện rõ muốn mấy Thần Diên Giao lân cho bằng được, và bọn họ vẫn còn không hay biết gì về chuyện sắp xảy ra.

Máu giao nhân nhuộm đỏ cả hồ nước trong veo.

“Gϊếŧ người cướp lân!”

“Gϊếŧ người cướp lân!”

Hai nhóm người nhìn “Giang Cố” trong mắt mình, quyết đoán ra tay.

Giang Cố mỉm cười, nhẹ nhàng búng tay cái tách.

Hai nhóm người Kỳ Phượng Nguyên và Chu Tu Viễn lập tức chém gϊếŧ nhau, toàn bộ ảo cảnh đất rung núi chuyển, nhưng lại bị lá cờ mười sáu mặt giam ở bên trong.

Ô Thác và Vệ Phong cảm nhận rõ ràng linh lực trong cơ thể vốn thuộc về Vệ Phong đang xói mòn, mà bọn họ lúc trước bị truy đuổi cạn kiệt sức lực, giờ lại làm “mục tiêu” của các tu sĩ, dù là cơ thể hay là thần hồn tất cả đều gặp thương nặng.

Vệ Phong cách lớp máu chống lại đôi mắt lạnh lùng lại hẹp dài, hắn chưa bao giờ thấy đôi mắt vừa ngạo mạn lại hờ hững như thế, cứ như hắn chỉ là một con kiến ven đường.

Mà nghiền chết con kiến đối với người mà nói là một chuyện cực kỳ bình thường.

Ngón tay thon dài đâm vào ngực hắn.

“Dùng toàn bộ ảo cảnh và mạng của đám tu sĩ đó nuôi dưỡng hộ tâm lân của ngươi cũng không tính là lãng phí.”

Giang Cố không hề khó khăn lấy đi hộ tâm lân của hắn, động tác dứt khoát kéo theo mảng thịt lớn.

Vệ Phong đau đến mức một âm thanh cũng không phát ra được, chỉ nắm chặt tay áo y.

Hộ tâm lân vào tay, tâm tình Giang Cố vô cùng tốt, hào phóng cho hắn nắm, y đỡ lưng thiếu niên giao nhân, chỉ cần hơi dùng lực là có thể bóp nát tim Vệ Phong, “Ngươi làm không tệ.”

Hai người dùng tư thế ôm nhau thân mật tựa vào nhau, nhưng trong lòng Vệ Phong lại sợ hãi.

Tên này khi định gϊếŧ Ô Thác cũng nói câu này!

“Ngươi...”

Hắn gian nan phun ra vài từ, “Ngươi không tính... để ta sống...”

“Thông minh lắm.”

Giang Cố không để ý mà khích lệ, giống như đang nói một chuyện rất bình thường, “May mà ngươi là Thần Diên Giao, để ta có thể tẩy linh căn, giải phong ấn.”

“Để báo đáp, ta sẽ cho ngươi được ra đi nhẹ nhàng.”

Giang Cố thu hồi tu vi và linh lực của, tay đặt sau lưng đột nhiên thành trảo đâm vào.

Gần như đồng thời, vết sẹo trên cổ Giang Cố bỗng đau dữ dội, vết sạo vốn đã nhạt hơn nhiều hoàn toàn biến mất.

Những câu nói tình kiếp, đạo lữ vv… bỗng tràn vào đầu làm Giang Cố nháy mắt thất thần.

Vệ Phong nắm lấy cơ hội, Vạn Cổ Tiêu Âm linh luôn bị hắn giấu ở trong cánh tay máu me chụp Giang Cố sau đó hắn vội vã lùi lại nuốt tất cả đan dược cấp cao đã giấu xuống rồi đọc pháp quyết.

Chuông đầy phong cách cổ xưa ầm ầm rơi xuống, chụp Giang Cố vào.

Vệ Phong chưa kịp vui vẻ thì đuôi cá bỗng đau nhói, một tơ máu nhỏ quấn quanh vảy hắn, kéo cả hắn vào trong chuông.

Ầm…

Tiếng kêu vang rền trời làm trước mắt Vệ Phong bỗng tối đen, hắn mất đi ý thức.