Chương 31: Ma dược

Editor: Mạnh Thường Ca

Cơ thể của giao nhân không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong một thời gian dài.

Mặc dù trong nhà kính trồng hoa ánh sáng thoáng rộng, khung cảnh rất tuyệt vời, nhưng những tấm kính này lại không có tác dụng ngăn ánh sáng mặt trời.

Để tránh việc A Phù bị biến thành một con cá khô, sau khi chơi trong nhà kính được một lúc thì Landern đã bế nàng trở lại cái bể ngầm sa hoa bên trong lâu đài, sau khi làm xong việc hắn liền rời đi theo cái tên có gương mặt lạ kia.

Nghĩ đến cái tên loài người kia vừa mới nhìn thấy nàng đã lập tức kinh ngạc như nhìn thấy quái vật, thiếu nữ giao nhân liền cảm thấy có chút bực bội khó chịu trong lòng.

Cho dù có thể có một số khác biệt trong gu thẩm mỹ của người phương Đông và phương Tây, nhưng nàng hiện tại là một thiếu nữ giao nhân, trong mắt họ thì nàng chính là loài vật mang lại tai họa cho đất nước và con người, bị coi như một con quái vật, vì vậy sẽ tự nhiên khiến người ta sinh ra cảm giác khϊếp sợ và oán hận.

Bất luận bị biến trở thành cái giống loài gì, thì nàng vẫn là một nữ nhân nên việc chú ý tới ngoại hình của mình là một điều hết sức bình thường.

Đây cũng là lý do khiến A Phù nhanh chóng chấp nhận thực tế phũ phàng sau khi phát hiện ra mình đã trở thành một người cá, nhưng nếu là nàng bị biến thành con quái vật cá nhầy nhụa và xấu xí như trong phim, chắc nàng sẽ tức muốn chết.

A Phù tức giận dùng đuôi cá tát vào mặt nước, mà không biết rằng Landern đi tới khi nào không hay.

Phải đến khi chóp mũi ngửi thấy mùi ngọt ngào quyến rũ kỳ lạ, thiếu nữ giao nhân mới chợt nhận ra và ngừng lại động tác trẻ con của mình, nhanh chóng quay người lại, liền nhìn thấy chủ nhân hiện tại của mình đang đứng ở bên cạnh hồ nhìn nàng không rời mắt, trên tay còn đang cầm theo một vật gì đó.

Vừa rồi thứ mùi thơm mà A Phù mới ngửi được dường như tỏa ra từ cái lọ trong tay của hắn.

Mùi thơm kỳ lạ này thực sự rất quyến rũ, thậm chí còn hấp dẫn hơn cả máu người, thiếu nữ giao nhân vô thức bơi về phía Landern.

“Đây là cái gì vậy?” Nàng vừa bối rối vừa tò mò dùng giọng điệu trẻ con hỏi hắn.

Landern không trả lời câu hỏi của A Phù mà đưa tay vuốt ve gương mặt non mịn của nàng thiếu nữ giao nhân, dùng ánh si mê chăm chú nhìn nàng một lúc rồi thì thầm: “Nàng có muốn tự mình đi ra ngoài một chút không?”

Lời nói này của hắn là có nghĩa gì?

A Phù nhìn chằm chằm hắn ta một cách đầy nghi ngờ.

Thanh niên tóc vàng mỉm cười, nụ cười ôn nhu nhàn nhạt từ khóe môi nghiêm nghị, khóe mắt cũng hơi cong lên, tóc vàng rũ tán loạn ở bên tai, cảnh tượng này giống như một bức tranh sơn dầu sống động, có lực sát thương thị giác thực sự rất mạnh.

Ngay cả khi A Phù, người có mắt thẩm mỹ và tiêu chuẩn về sắc đẹp của một thiếu nữ giao nhân cực kỳ cao, cũng phải thừa nhận rằng Landern thực sự là một người đàn ông đẹp trai và rất có sức hấp dẫn.

“Loại thuốc này trong thời gian ngắn có thể biến nàng trở thành người, nàng có muốn thử xem không?”

Thanh niên loài người cũng không che giấu ý tứ trong câu nói của mình, trực tiếp đặt quyền lựa chọn vào tay của thiếu nữ nhân ngư.

A Phù ngập ngừng nhìn lọ thuốc màu đỏ thẫm trên tay, đồng thời nàng cũng lo lắng lọ thuốc thần kỳ này sẽ có một số tác dụng phụ nghiêm trọng không lường trước được.

Như đoán được vấn đề mà nàng lo lắng, Landern lại nói thêm: “Thuốc này sẽ không gây hại gì đến thân thể của nàng, chỉ là tác dụng của thuốc sẽ không thể kéo dài quá lâu, hơn nữa nàng cũng không thể rời khỏi nước trong thời gian quá dài.”

Xem ra cũng không có gì ghê ghớm to tát, A Phù nằm mơ cũng muốn biến trở lại thành con người, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này.

Về việc liệu đối phương có lừa dối nàng hay không, A Phù cẩn thẩn suy nghĩ kỹ, cũng không nghĩ nó thực sự cần thiết.

Rốt cuộc thì hiện tại nàng đã rơi vào tay của thanh niên loài người này, nếu hắn thực sự muốn làm gì nàng thì A Phù cũng không có khả năng phản kháng.

Huống hồ thiếu nữ giao nhân cho rằng với tính cách của Landern, nếu đối phương thực sự muốn hạ độc với nàng cũng sẽ không dùng cách thức đê tiện như vậy.

Vì vậy, A Phù nhanh chóng buông bỏ những lo lắng không cần thiết, lấy chiếc lọ từ trong tay của người thanh niên loài người và uống thứ chất lỏng đó xuống cổ họng.

Landern không ngờ rằng nàng lại không nghĩ ngợi hay do dự uống nó nhanh như thế, đến nỗi hắn thậm chí còn không có thời gian mở miệng để ngăn nàng lại, vì vậy hắn chỉ biết nhìn thiếu nữ giao nhân uống hết lọ thuốc.

Khác với mùi hương ngọt ngào trước đó, thứ chất lỏng trong lọ thực sự rất trái ngược hoàn toàn, vừa cay vừa đắng, như thể là lấy một ít ớt cay và một ít mướp đắng kết hợp lại với nhau thành một chất lỏng sền sệt thật sự khiến A Phù suýt chút nữa bị sặc.

Sau khi uống hết, A Phù thấy cơ thể không có gì thay đổi, chỉ có mùi lạ lưu lại trong miệng khiến thiếu nữ giao nhân cảm thấy thất vọng và đau khổ vô cùng, trong đầu chợt hiện lên một chút nghi ngờ.

Không phải là cái tên con người này đang cố ý chỉnh nàng đấy chứ?

Nhưng trong giây tiếp theo, đuôi cá giao nhân của A Phù truyền đến một luồng lửa đốt cảm giác kỳ lạ như bị xé rách, như thể có một sức lực vô hình đang muốn cưỡng bức tách chiếc đuôi của nàng ra thành đôi chân.

Chiếc đuôi tiên cá màu hồng nhạt dần dần co lại và tan biến, lớp vảy cũng từng chút một biến mất, để lộ ra đôi chân trần trụi và trắng nõn giống như đôi chân của một thiếu nữ loài người.

A Phù hoàn toàn choáng váng trước cảnh tượng kỳ diệu này, nhưng nàng, người vốn đã quen với việc sử dụng đuôi cá để giữ thăng bằng trong nước, cho đến lúc này đột nhiên biến trở lại thành người thì lập tức mất cân bằng không thể bơi lội và chìm xuống ngay lập tức.

May mắn thay, Landern ở bên cạnh đã kịp thời phản ứng nắm lấy cánh tay của A Phù trước khi nàng bị nhấn chìm trong nước, đem nàng nhanh chóng vớt lên khỏi mặt nước.

“Ta, ta có chân rồi!”

Thiếu nữ giao nhân vui sướиɠ mà ôm chầm lấy cổ của chàng thanh niên loài người, không quá thuần thục dùng hai chân kẹp lấy eo hắn, không để mình bị rơi xuống.

Vì ngăn không cho cơ thể A Phù bị trượt xuống, Landern cũng vô thức dùng bàn tay cường tráng thô rát nâng mông nàng lên.

Có lẽ là do thói quen, nên nhất thời A Phù không nhận ra được hành động này của hắn.

Sau khi đôi chân của nàng biến trở lại với mình, tựa hồ lộ ra toàn bộ đôi chân trần trắng nõn.

Mặc dù mái tóc đen dài đến tận mông của nàng gần như che lấp hết cảnh xuân ở bên dưới, nhưng gần như bây giờ cơ hồ không có cái gì che đậy, A Phù lại còn đang dùng đôi chân nõn nà của mình mà kẹp lấy eo hắn hai cơ thế cứ như thế mà tiếp xúc qua lại cách một lớp quần áo mỏng đã ướt sũng của hắn.

Chàng thanh niên đẹp trai tuấn tú ôm chặt mỹ nhân trần trụi ướt đẫm trong vòng tay, rất khó làm người ta không khỏi không liên tưởng đến khung cảnh ái muội kiều diễm của một cặp tình nhân đang trong cơn men tình, cứ thế quấn lấy nhau.

Chẳng mấy chốc, thiếu nữ giao nhân đã hồi phục lại sau niềm vui sau khi đã trở thành con người.

Ngay lập tức, nàng phát hiện làn da của mình không hiểu sao lại có chút ửng hồng, thân thể cũng trở nên mềm mại không xương, không có một chút sức lực nào, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Landern kề sát bên người mình, theo bản năng đem mặt mình dán lên người anh ta cọ sát mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Lành lạnh mát mát, cảm giác thật thoải mái.

A Phù , như một mèo con nhỏ bé, ôm lấy cổ chủ nhân của mình mà cọ cọ vào cổ hắn làm nũng, trong miệng vì thoải mái mà phát ra tiếng nỉ non nho nhỏ.

Dường như không ngờ đến thiếu nữ trước mặt lại có phản ứng này, Landern cũng hơi sửng sốt.

Nhưng chẳng mấy chốc, anh ta đã tìm ra lý do tại sao.

Có thể là do một số thành phần đặc biệt trong loại thuốc này có thể làm cho giao nhân tạm thời biến thành con người, của những gã thương nhân quý tộc kia, khẳng định không chỉ đơn giản là chỉ muốn làm cho cái đuôi của giao nhân thành đôi chân.

Cho dù loại thuốc đó có khả năng là dược tính làm cho người ta lâm vào trạng thái đê mê, khát dục, mất lý trí, cũng chỉ để thỏa mãn sở thích biếи ŧɦái của những tên thương nhân quý tộc kia, đến cuối cùng cũng chỉ vì muốn cùng thiếu nữ giao nhân giao hợp, cho nên mới phải bỏ ra một số tiền lớn như vật để mua loại dược liệu này.

Cho nên loại dược liệu này, còn có thêm tác dụng phụ cũng chẳng có gì lạ.

____