Chương 37: Bảo Vệ. Hi Sinh.!

An đứng lên, cơn giận đã khiến Lý trí cậu ta không ổn định... Đôi mắt màu xanh dương nỗi đầy tơ máu nhìn ả chòng chọc. An nhào về phía ả :

" Đi chết đi.! Đồ Phù Thủy ghê tởm.! "

Ả đưa tay lên không trung một dòng nước từ dưới mặt đất phóng lên, Thuận thấy vậy thì chạy đến hất bay An đi chỗ khác, cậu trúng đòn, bị dòng nước ấy sượt qua một bên bả vai, máu từ đó nhỏ xuống.... Mỹ Liên thấy người mình thương bị đánh cô nheo mắt đưa tay vương cung tên lên bắn về phía ả.

" Chuộc Con.! Ngươi quá tự đại rồi nhỉ.? " - ả chụp mũi tên lại giọng nói mềm mại nhưng lại mang đến chết chóc,

" Khốn Kiếp.! " - Chửi một tiếng, Mỹ Liên liền lùi bước về sau, cô muốn lấy thêm mũi tên nhưng ả nhìn thấy động tác của cô thì ả nhếch mép

" Muốn Chạy.? Lần này ngươi đừng hồng thoát khỏi tay ta, Con Chuộc nhỏ bé.! "

Nói xong ả liền biến mất, giờ đây với cơ thể bất tử cùng với năng lực điều khiển nước của Minh lại làm ả mạnh hơn trước gấp nhiều lần, Mỹ Liên bị ả túm tóc ném mạng về phía Thuận, mặt dù Thuận đang bị thương nhưng nhìn thấy cô bay đến cũng đưa tay ra đỡ cho Mỹ Liên không ngã xuống đất.

Nằm trong vòng tay người thương, Mỹ Liên bắt đầu khóc khi thấy tay mình dính máu của Thuận:

" Hức... Hức... Anh bị Thương rồi này.... Tại em sao.? " - Thấy cô gái lạ mặt mà mình vừa đỡ đang khóc, Thuận lúng túng :

" Không phải... Không phải đâu...."

Mỹ Liên ôm chặt lấy Thuận, khiến Thuận chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa... Cô nức nở :



" Hức.... Lâu quá rồi em mới được gặp lại anh... em nhớ anh nhiều lắm, anh Thuận à... Em là Mỹ Liên đây... Hức..... " - Vừa nghe đến đây Thuận liền kéo Cô ra, nắm hai vai cô mà hỏi :

" Cô vừa Nói cái gì.? "

" Em là Mỹ Liên đây.... Em được Nhị Công Chúa của Vương Đại Quốc cho mượn cơ thể... sống lại...... Hu Hu Hu "

Nhìn cô gái Xinh đẹp đang gào khóc trong lòng gọi tên mình, Thuận ngẩn người nhìn cô ấy... Cậu ôm ngay Mỹ Liên vào lòng rồi đưa mắt nhìn ả , một đôi mắt lạnh lẽo chứa đầy chết chóc.

Lần này cậu sẽ không để người cậu yêu rời khỏi tay cậu nữa, lần này cậu sẽ bảo vệ cô ấy hết sức mình...

" Các Ngươi Khóc Đủ Chưa.? " - ả hờ hững hỏi, ả đã biết từ lâu trong cơ thể đó không còn là Kim Liên nữa, nhưng ả vẫn không biết đó là ai, giờ thì đã rõ rồi.!

Thuận kéo tay Mỹ Liên ra sau lưng, Cô đứng phía sau lưng Thuận, ả thấy hành động đó thì buôn lời chế giễu:

" Định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao .? Ngươi tự cứu mình được không.? Mà đồi cứu thêm nó vậy chứ.? "

Tên Ka đứng từ xa thấy Thuận làm vậy cũng ngờ ngợ gì đó trong lòng về cô gái đang đứng phía sau cậu, Hắn cười lên, Nhanh chân Hắn tiến đến phía sau Thuận, hắn định sẽ bắt Mỹ Liên để Thuận nghe lời hắn nhưng kế hoạch chưa kịp thực hiện thì An đã phá hỏng nó,

" Ngươi Tưởng Ta không nhìn thấy hành động của ngươi sao.? " - An đứng phía sau Thuận, chính giữa là Mỹ Liên. Hắn nhún vai :

" ồ, Ta quên mất còn một con chuộc khác đang tồn tại thôi.! Ngươi không đi trả thù cho con bé kia sao.? " - Vừa nói hắn vừa nhìn Minh, An nỗi cáu :

" Ta sẽ trả thù cho cô ấy, Ta sẽ gϊếŧ ngươi và con mụ đàn bà kia.! "



" Ha Ha Ha Ha " - Hắn cười lên một tràng khi nghe An nói, đánh mắt sang chị hắn, Hắn cuối đầu lùi về phía sau... động tác ấy khiến An khó hiểu, liếc sang bên cạnh thì một gương mặt đã áp sát, ả đang nhìn An chằm chằm, nhanh tay ả giáng lên mặt An một tấm bùa.

" .... " cơ thể An cứng đờ, không nhúc nhích được... Thuận thì đang bị quỷ Tướng của ả nhất bỗng lên trên, ném mạnh một cú xuống đất, Mỹ Liên cũng như An , đứng như trời trồng nhìn Thuận bị ả hành hạ...

" HeHe He He He...!! Gương mặt thân quen này, Ta sẽ không để ngươi chạy lon ton ngoài kia nữa đâu , Kim Liên nhỉ, à không, phải là Mỹ Liên mới đúng.! "

Ả vuốt ve gương mặt của Mỹ Liên, An nhìn cũng chỉ biết bất lực, chẳng lẽ lại một lần nữa cậu ta phải chứng kiến cảnh này sao.?

Đưa tay lên ả định sẽ đâm vào lòng ngực Mỹ Liên.

...Bập....

Máu văng lên mặt ả, đứng trước mặt Mỹ Liên là Thuận... Cậu ôm Mỹ Liên vào lòng, ả rút tay ra, trái tim của Thuận nằm trong tay ả... Cơ thể Thuận từ từ mềm oặt mà buôn hai tay ra, Con Quỷ Tướng bên kia đã đầu lìa khỏi cổ, nó đang tan biến... Lần này Thuận đã bảo vệ được Người cậu yêu.

" Không... Không Thể... " - Mỹ Liên ôm chặt cơ thể Thuận, cô không thể chấp nhận sự thật này được... Tại sao chứ, cô tự hỏi chính mình.

" Tại sao.? Người chết không phải là em chứ... Tại sao ,.. Anh lại đỡ cho em... Hức.... Hức... "

An đứng phía sau chỉ biết câm nín... Cậu ta nhìn Mỹ Liên đang gào khóc thảm thiết như nhìn được chính bản thân của mình vừa rồi, ả thấy vậy thì lại chế giễu :

" Ha.! Anh Hùng cứu Mỹ Nhân sao.? Ha Ha Ha Ha , Một Thằng Ngu.! Trước sau gì thì các ngươi cũng sẽ được gặp nhau ở dưới âm tào thôi mà... À mà không, vì Linh hồn của các ngươi sẽ được thành một phần sức mạnh của Ta.! Ha Ha Ha Ha Ha Ha.! "