Chương 26: Linh Đang.

Mỹ Liên ốc ác nổi đầy người, Cô từ từ xoay người lại... Một gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo đang ở trong bóng tối nhìn cô, Khẽ lùi về sau vài bước Mỹ Liên cất cao giọng hỏi :

" Ai.? Cô Là Ai .? "

Chờ mãi không thấy Cô gái trước mặt trả lời, Cô càng cảm thấy cơ thể mình đang run lên từng hồi... Cô ta nhìn Mỹ Liên bằng đôi mắt khinh khỉnh, nhếch môi nói :

" Ta nghĩ người phải nằm trên giường đến lúc ta có được Vương Vị chứ.! Kim Liên Công Chúa Người tỉnh lại làm ta bất ngờ quá.! "

Mỹ Liên cứ lùi về sau, lưng cô va phải vách tường... Đưa đôi mắt dò xét trong bóng tối, cô thật sự chẳng thể thấy cái gì cả, Bất chợt cô nghe một tiếng búng tay vang lên... Căn phòng tối liền được một ánh sáng xanh lục bao trùm, Cô gái trước mặt cô hơi nhẹ nghiên đầu, Khoanh tay trước ngực rồi nói :

" Nếu Người đã tỉnh thì ta sẽ cho người Ngủ tiếp nhé.!? " - Dứt lời cô ta phóng nhanh về phía Mỹ Liên, đôi long mày lá liễu của cô khẽ cau lại nhanh nhẹn trách né bàn tay của người kia đang hướng vào cổ mình .

ả thấy đòn tấn công của mình đã bị Mỹ Liên né một cách dễ dàng thì cười to :

" A Ha Ha Ha Ha Ha ... Giỏi.! Nhưng Người cũng phải nằm dưới tay ta thôi.! "

Lời nói vang vọng, ả ta dơ tay về phía cô... Những sợi chỉ màu đỏ cuốn lấy tay chân cô, Ánh sáng màu xanh quỷ dị hắc vào mặt ả, gương mặt xinh đẹp đang cười một nụ cười nham nhở, ả bước chằm chậm về phía cô... nâng cằm cô lên, ả nhìn đôi mắt đầy sát khí của Mỹ Liên mà cười :

" Ha... Sao lại nhìn ta như thế.? "

" Bỏ ta ra.! Ruốc cuộc ngươi là ai.? " - Nghe câu hỏi của cô làm ả khá bất ngờ :



" Người Không Nhớ Ta.? "

Mỹ Liên nhíu mày, cô không có ký ức gì về ả ta cả, Chắc tại đây không phải cơ thể của cô, Trong lúc ả còn bất ngờ Mỹ Liên liền cố gắng đưa tay nắm lấy sợi vải cô buột tóc khi nãy, khi tay vừa nắm được nó, cô liền rút ra vùng về phía trước, hướng thẳng ả ta mà quấn vào cổ.

Không kịp phản ứng ả bị cô siết chặt cổ, nhưng một phần vì cơ thể cô còn yếu với đống chỉ kia, nên lực tay của cô đã giảm đi rất nhiều.

" A. Con Khốn Này.! Phản Kháng Sao.? "

Ả nghiến răng, tay liền nắm lấy cổ tay cô, đôi bàn tay xanh xao yếu ớt của cô liền bị ả bóp chặt đến tím tái, Nhưng cô vẫn liều mạng nắm sợi vải, ả thấy cô quá cố chấp liền cho cô một đạp thẳng vào bụng, cô bay vào vách tường :

" Khụ... Khụ... "

Ho ra một ngụm máu tươi, Mỹ Liên nhìn ả đang nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ mà tức đến cắn môi bật cả máu, lau đi vết máu còn trên môi cô chật vật đứng lên, ả thấy cô quá phiền phức liền móc trong người ra một tấm bùa màu đỏ sẫm, vừa nhìn thấy nó Mỹ Liên như mất hết bình tĩnh mà gào lên :

" Ta Gϊếŧ Ngươi.! " - Cô lao đến chỗ ả lướt qua người ả ta như một cơn gió, trên mặt ả rỉ ra một dòng máu đen xì nhỏ lách tách xuống sàn gỗ, hai đồng tử ả co hết mức như không tin là cô có thể làm ả bị thương, trên tay cô là một mảnh gỗ nhỏ đang dính cái thứ đen xì kia.

Đưa tay chạm vào vết thương ả liếc sang cô như muốn xé xác cô, Thoắt cái ả đã bóp lấy cổ cô... Nhìn gương mặt xinh đẹp đang từ từ rơi từng mảng da, để lộ một gương mặt giống y như Tên Ka... Mỹ Liên trợn tròn mắt, Cô không thể thở được mặt cũng dần tím tái đi, đôi mắt nặng trĩu mà từ từ khép lại.

Chợt như nhớ ra gì đó ả liền thả tay ra nhảy về phía sau vài bước, Từ cơ thể mềm oặt của Mỹ Liên có một ánh sáng màu vàng bao bọc cơ thể cô, ả khó chịu nheo mắt chửi :



" Chết Tiệt. Nếu không có sợi dây chuyền đó thì ta đã gϊếŧ ngươi từ lâu rồi, con ranh.! "

Trong khoảng không đen tối, cô nghe được ả nói liền nở một nụ cười khinh thường. Khẽ mở mắt cô lại nhìn thấy mình ở một nơi bốn phía điều là bóng tối... Bỗng nhiên sợi dây chuyền trên cổ sáng lên, Mỹ Liên nhắm tịt mắt .

" Cô Không Phải Kim Liên.! Cô Là Ai.!? "

Chằm chậm mở mắt cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với chiếc đuôi cá lắp lánh, đang bay trên không... Mỹ Liên há hốc, chỉ tay về phía cô Nhân Ngư kia lắp bắp :

" Có ... Có... Nhân... Ngư.!? " - Nhìn phản ứng thái quá của Mỹ Liên, cô gái Nhân Ngư càng chắc chắn cô không phải Nhị Công Chúa:

Sợi dây chuyền trên cổ cô là Linh Đang của cô gái Nhân Ngư trước mặt, Chính cô ấy đã bảo vệ cô khỏi bàn tay tử thần. ... Thấy cô mãi không trả lời câu hỏi, cô ấy liền lập lại:

" Cô Là Ai.? Kim Liên đâu rồi.? "

Nghe người trước mặt nhắc lại câu hỏi làm Mỹ Liên khó sử mà gãi đầu :

".. Tôi... Không Biết... Người cô nói giờ đang ở đâu cả ... Còn Tôi Là... Mỹ Liên... " - Cô ấy nhìn Mỹ Liên buồn bã rồi lại chui vào sợi dây chuyền.

Cô cầm sợi dây chuyền có hình giọt nước lên ngắm nghía, Đoạn nói chuyện vừa rồi quá ngắn cô còn chưa kịp cảm ơn đối phương vì đã cứu mình nữa mà..

Mỹ Liên nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, Cô đang rất muốn gặp lại Mỹ Nhân Ngư khi nãy để hỏi những chuyện vừa xảy ra kia ...