Chương 21: Máu Nhân Ngư Có Độc. [ Ngày 5 ] 3/3

Minh Nhìn cô gái Nhân Ngư của tộc mình đang thoi thóp cũng biết là hắn đã hành hạ cô ấy, Minh khó khăn đứng lên vịn vào vai An nhìn chồng chọc Tên Ka :

" Ngươi.! Ngươi Giám làm như vậy với Tộc Nhân Ngư bọn ta.? ... Khụ khụ... " - Đang nói bỗng Minh ho sặc sụa, An nhìn Minh ho cả ra máu mà hoảng hốt, Cậu ta chưa bao giờ thấy Minh thảm hại đến mức này.!

An nhìn Tên Ka đang xoa đầu Thuận như một chú cún con, khi nãy sau khi tấn công An xong Thuận liền quay lại ngồi dưới chân Hắn ta, Minh lau máu trên miệng khó khăn nói khẽ với An :

" Tìm Đường ra khỏi đây đi.! Hai chúng ta không thể đánh lại hắn bây giờ đâu... Nhanh lên đi... "

Như hiểu Minh đang nói gì với An, Tên Ka liền ra lệnh cho Bà Hoa và Thuận :

" Bắt Sống chúng cho Ta.! "

Theo lệnh hắn Thuận liền đứng lên, đôi mắt màu trắng lóe sáng, hai bộ móng sắt nhọn màu trắng suốt hiện trên bàn tay Thuận, An ôm lấy eo Minh lùi về phía sau, Cậu ta cố gắng không làm bị thương nhóm người của Lĩnh đang đứng như khúc gỗ phía sau, Đang định phóng nhanh ra ngoài Thì An bị Bà Hoa chụp lấy cổ chân, An cau mày dùng sức đá bây Bà Hoa ra sau bức vách phía sau lưng Tên Ka...

Thuận vẫn thủ thế chuẩn bị tấn công thì cậu lại nghe một giọng nói quen thuộc :

" Thuận ơi... Đừng hại họ... Tỉnh lại đi, tớ ở đây, tớ luôn ở cạnh cậu mà, Tớ yêu cậu... " - Thuận nhận ra giọng đó là của Mỹ Liên cậu liền lầm bầm trong miệng :

" Mỹ Liên.. Là Mỹ Liên phải không.? "

Thấy Thuận sắp tỉnh táo lại, Tên Ka liền đứng lên hắn tiến nhanh đến cô Nhân Ngư đang nằm trên đất, Chẳng biết hắn dùng gì cắt cổ cô ấy, nhưng chỉ trong vài giai ngắn ngủi thì đầu của cô Nhân Ngư ấy đã ở trong tay hắn, Cầm cái đầu trên tay hắn phẩy một cái máu văng tung tóe, Minh thấy máu văng đến chỗ mình thì dùng toàn bộ sức lực còn lại tạo ra một bức tường nước mỏng manh, Máu văng đến đâu chỗ đó liền bị ăn mòn, nhóm của Lĩnh may mắn sao lại được bức tường nước của Minh bảo vệ.

Còn Thuận thì cả tấm lưng của cậu đang bị bỏng rát nặng nề, da thịt của Thuận nó phát lên máy tiếng " xèo xèo " , Tên Ka cười lên một nụ cười quỷ dị, rồi móc trong người ra một tấm bùa màu đỏ , cầm trên tay tấm bùa liền bốc cháy Hắn thổi tro tàn của tấm bùa vào cái lưng trần của Thuận, Một Tiếng la thất thanh từ không trung vọng lại :

"Không.! Ngươi Không Được Làm Hại Thuận.!"

Hắn nhìn linh hồn Mỹ Liên đang đau đớn, vặn vẹo, trên không mà nhếch mép, Minh đã bất tỉnh chỉ còn An là nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mặt Thuận vô hồn, đôi mắt màu trắng chảy ra hai dòng huyết lệ, còn trên không thì là Linh hồn của Mỹ Liên đang đau đớn, nhưng An lại nhìn thấy Cô ấy đang dùng hết sức để tiến đến chỗ Thuận đang quỳ,



Công sức của Mỹ Liên đã đưa cô đến gần mặt Thuận, dù chỉ là chạm được vào một bên má của Thuận, cô ấy cũng cười lên, giọng thều thào gọi :

" Thuận ơi... Tỉnh Táo lại đi... Thuận à... "

Linh Hồn của Mỹ Liên vừa khóc vừa gọi, nhưng Thuận vẫn không có phản ứng, Chỉ đôi mắt của Thuận là Đang chảy máu, An thấy Tên Ka Không chú ý đến mình nên liền tông cửa xông ra ngoài, nhưng chỉ vừa ra ngoài An đã phải trợn mắt lên, vì bên ngoài này là tất thảy người dân trong làng.! Họ đứng như khúc gỗ không cử động lấy một cái.

An quay qua quay lại để tìm một khe hở nhưng không có, họ đứng như một hàng rào chặn đường chạy của An, Bầu trời về đem gió cứ rích lên từng hồi nghe đến rai người,

Bên trong này, Tên Ka nhìn Linh hồn của Mỹ Liên đang gào lên gọi Thuận, Hắn lại cười... Linh Hồn của cô không cầm cự được nữa mà từ từ tang biến trong không khí, gương mặt tuyệt vọng của Mỹ Liên nhìn Thuận lần cuối rồi biến mất...

Bên Ngoài An đánh liều xông thẳng vào nhóm người đang chặn đường, nhưng chỉ vừa xông vào thì những người đó như có lực tác động liền bấu tay vào người An và Minh, An nỗi nóng dùng móng tay của mình gϊếŧ những kẻ đang bấu vào người cậu ta.

Một trận thảm xác được diễn ra, Không có tiếng la nào cả chỉ nghe tiết " Xoẹt Xoẹt " ... Chật vật một lúc An cũng ra đến gần biển nhưng chỉ vừa đưa mắt ra thì đã thấy hàng chục con thủy quái đang ngôi lên...

Gương mặt An khó coi nhìn thẳng ra phía mấy con Thủy Quái kia, không phải chúng ở làng " Ka Thích " sao.? Nhưng giờ sao chúng lại ở đây chứ.? Minh khẽ cử động làm An giật mình, Cô nhìn sau lưng An là một bãi chiến trường máu và thịt, Cô lắp bắp :

" Cái... Cái gì vậy.? Cậu... Gϊếŧ Họ.? " - An trả lời Minh trong hốt hoảng :

" Không có đường chạy rồi này.! Cô lo cho họ làm gì.? Nhìn Trước Mặt đi.! " - Nghe vậy Minh liền quay đầu lại, Cô trợn mắt, Cô tự hỏi chính bản thân mình là, Tại sao những con thủy quái được canh chừng ở làng Ka Thích lại ở đây.?

Bỗng nhiên Hai người nghe có giọng nói Thích thú ở đằng sau lưng :

" Khó hiểu lắm sao.? Là ta đã thả chúng ra đó. Ha Ha Ha Ha.... Những Nhân Ngư canh giữa ở đó cũng ngon phết ra... Ha Ha Ha "

An và Minh nhìn Nhau như đã tuyệt vọng đến nơi...