Khi người dân kéo được xác của Mỹ Liên lên thì trời cũng trở tối, Thuận nhìn xác cô được cuốn lại bằng tấm chiếu đã cũ kĩ mà lòng chua xót... Khi đưa xác Mỹ Liên về nhà thì người dân phải thở dài khi thấy Thuận cứ ngồi ngoài sân, đôi mắt Thuận lờ đờ cứ ngồi trước sân nhà Bà Linh, cậu không khóc cũng không làm gì cả chỉ ngồi đó.
Ông Đình lấy ba cây nhang ra đốt lên rồi cắm vào hủ gạo vừa lấy ra... ông quỳ xuống khấn vái cho Cái Liên được thanh thản mà đi. Còn về phía Bà Linh thì vẫn bất tỉnh, Trời cũng về khuya nên người dân cũng về nhà tắc đen đóng cửa cả rồi... Thuận thì cứ ngồi ngoài sân nhà Bà Linh, An thì về trong Bà Hoa (Mẹ Thuận). Ông Đình từ trong nhà chậm rãi bước đến chỗ Thuận rồi khẽ nói :
" Cháu về nhà ngủ đi, Hôm nây cháu cũng mệt rồi mà... Quần áo lắm lem thế kia mà sao không về nhà tắm rửa đi... để cái Liên Bác trong cho.."
Thuận khi nãy vẫn còn thơ thẩn nghe ông Đình nói cậu liền òa khóc :
" hức ... Hức... Cháu... .... Cháu... Hu hu hu... Cháu... còn chưa nói là cháu thương... liên... nữa... mà... Hức hức... Bác ơi.... Cháu.... Hu hu hu... "
Ông Đình thấy Thuận nước mắt nước mũi tèm lem thì ngồi xuống ôm Thuận vào lòng... Ông cũng không biết phải an ủi sao nữa, âm dương cách biệt thế này thì làm sao đây...
Bà Linh ở trong nhà bỗng ngồi bật dậy, nghiên đầu vừa cười vừa nói :
" hi hi hi Cái Liên về chơi với mẹ phải không con.? Hi hi hi vào đây mẹ thương... Hi hi "
Ông Đình nghe có động tĩnh ở trong nhà thì liền quay đầu lại nhìn, Thấy Bà Linh đang ngồi trên giường cười khúc kha khúc khích, ông lại nhìn Thuận thì thấy cậu đang khóc bù lu bù loa... Tiến Thoái Lưỡng Nan ông lại đứng giữa không biết phải làm gì đây nữa... Thuận thì cứ luôn miệng nói :
" Liên ơi.... Sao mày bỏ tao rồi... Tao thích mày mà.... "
Còn bên trong nhà thì Bà Linh lại nói :
" Liên về chơi với mẹ phải không con.? Vào đây mẹ thương... "
Ông Đình nhìn cảnh tượng trước mắt mà hoang mang... Ông nắm hai vai Thuận lắc mạnh rồi la :
" Nè Thuận.! Cháu tỉnh táo lại chút đi.! "
Thuận Nghe vậy thì lại òa khóc lớn hơn nữa, Ông Đình đang không biết phải làm gì thì từ trong nhà Bà Linh chạy ào ra, Bà ấy chạy nhanh đến mức ông Đình chưa kịp gọi thì đã mất tâm chẳng thấy bóng dáng nữa... Ông đành đẩy Thuận ra để chạy theo Bà Linh :
" Bà đi đâu vậy.? "
ông Đình chạy ra cổng nhưng không thấy ai hết... Trời đêm nay không có trăng nên ông chẳng thấy được gì cả, Ông đành chạy vào nhà lây người Thuận:
" Thuận à.! Cháu tỉnh táo lại hộ Bác cái coi.! Bà Linh mẹ cái Liên chạy đi đâu rồi kìa.! Thuận.! Thuận.! "
Mặt kệ ông Đình có gọi bao nhiêu đi chăng nữa thì Thuận vẫn cứ ngơ ngơ cái mặt, miệng thì lầm bầm " Tao Xin Lỗi " Ông Đình thấy gọi không được đang định đi vào nhà lấy cây đèn bin để đi tìm Bà Linh, nhưng chỉ vừa bước có một bước thì Thuận ở đằng sau nắm lấy chân ông, Làm ông Đình té một cú trời giáng, ông Đình đưa tay ra sau lưng thều thào mắng :
" Mã cha nhà mày... Trật khớp lưng tao rồi... Trời ơi.. Thuận ơi là Thuận.! "
Còn về phía của Bà Linh thì Bà đã chạy ra cái ao sau làng, Khi chiều người dân đã quyết định chôn cái ao cùng với đám cá trê lại, nên giờ nhìn cái ao như cái ụ đất , Bà Linh nhào đến đào cái ụ đất đó, miệng thì cười khúc khích...
An ở nhà thấy Thuận mãi chẳng về nên đi qua nhà Bà Linh xem có Thuận ở đấy không, Vừa qua An đã phải cau mày vì Thuận đang ôm chân ông Đình khóc sướt mướt, còn ông Đình thì bất lực vì cái lưng trật khớp... An không biết nên cười hay nên khóc nữa. Chắc vì đau quá mà ông Đình lăng ra bất tỉnh luôn.
" Chẹp " - An chẹp miệng rồi tiến đến đỡ ông Đình lên Còn Thuận thì An cho ăn một cú đánh sau gáy làm cậu ngất luôn... An khiên hai người vào bên trong nhà Bà Linh để lên giường, An phủi tay rồi đi đến chiếc chiếu đang đấp vội lên người Mỹ Liên kia :
" Đời người phi thường... sống chết có số, tôi không có đủ khả năng để cứu cô rồi... Mông kiếp sau cô sẽ được hạnh phúc... Xin Lỗi nhé... "
An cuối đầu trước xác của Mỹ Liên, An quay lưng chầm chậm đi về lại nhà Thuận, Còn ông Đình với Thuận thì An để ở nhà Bà Linh luôn... An không hề để ý là Bà Linh không có trong nhà.!
" ò ó o " Tiếng gà gáy còn kèm theo là một âm thanh khϊếp đảm :
" A A A A A A A A A "
Lại một lần nữa người dân trong làng lại nhao nhao chạy ra cái ao sau làng, Có người nhìn cảnh tượng trước mắt liền nôn thốt nôn tháo :
" oẹ... Oẹ "
"Eo ơi... Là Bà Linh mẹ cái Liên phải không.? Sao bà ấy lại ra nông nỗi này vậy chứ...? "
" Ai đó kéo Bà ấy lên đi. "
" tởm quá.! Bà ấy phát điên rồi sao.? "
Ở dưới cái hố là Bà Linh hai tay cần hai con cá trê ăn lấy ăn để, Miệng mồm toàn là máu... đầu tóc rũ rượi, quần áo dính đầy bùn đất, Ông Đình từ đằng sau chống cây gậy đi tới, ông hỏi :
" Chuyện gì thế này.? Sao không ai kéo bà ấy lên đi.! "
Lĩnh đi sau lưng ông Đình cũng lên tiếng:
" Mọi người kéo Bác ấy lên đi ạ. Chắc hôm qua Bác ấy nhìn mấy con cá trê ăn thịt cái Liên nên giờ tâm trí không ổn đó ạ ... "
có máy thanh niên nghe vậy liền nhảy xuống hố kéo bà Linh lên, họ giữ hai tay bà ấy lại, Bà Linh thấy mình bị giữ chặt thì gầm rú như một con sói hoang, Bà mạnh mẽ hất tay mấy thanh niên ra rồi bật nhảy một cú lên thẳng miệng hố... Ông Đình nhìn cảnh đó là cứng đờ cả người, Một Bà lão gần 60 tuổi lại có sức lực mạnh mẽ như thế sao.? Bà Linh đưa ánh mắt sắt lẹm nhìn tất thảy người đang có mặt ở đây rồi quay đầu chạy vào khu rừng phía sau Làng...
Một người trong đám đông run run nói :
" Bà... Bà ấy... Hóa Sói rồi ... Sao.? "