Người Dân nhao nhao xem chuyện gì xảy ra, họ chạy đến rồi lại đứng im... Ông Đình thấy lũ cá trê cứ rỉa thịt con bé Liên, liên tục, ông nhăng mặt cuối người nhặt đất đá ném xuống để xua đuổi mấy con cá Trê kia... Người dân thấy ông làm vậy cũng làm theo có người còn vừa ném vừa chửi :
" Lũ Súc Sinh.! Biến Đi.! "
An từ đằng sau đám người lách qua nhìn xuống dưới ao... Những thứ An dự cảm đã thật sự xảy ra, An nhìn Thuận đang quỳ gối trước mặt tay thì run rẩy đấm vào ngực liên hồi, An lặng lẽ tiếng đến phía sau lưng Thuận rồi trừng mắt nhìn xuống dưới mặt nước... Mấy con cá trê khi nãy còn đang hung hãn giờ đây giống như đang sợ hãi thứ gì đó mà bơi toán loạn.
Ông Đình từ bên kia nhìn qua cũng biết là do An làm... Ông lắc đầu rồi đỡ Bà Linh lên, Cảnh tượng khi nãy làm Bà Linh xỉu ngây tại chỗ, Ông Đình nhìn lên bầu trời rồi lại thở dài một cách nặng nề...
Chỉ mới Canh năm mà cả Làng nhà nào cũng sáng đèn cả rồi, có người phụ nữ đến chỗ ông Đình đang đứng nói :
" Bác Đình.! Tôi thấy phải rút nước cái ao này thôi.! Chứ có lũ cá trê to như thế ... mà... Chúng còn ăn thịt người thế này nữa, thật sự không tốt cho làng ta đâu.! Với lại phải đưa xác con bé Liên lên nữa.... Hazzz "
Người khác thêm lời :
" Đúng đó Bác Đình.! Nhìn mấy con cá trê trắng ỡn tôi lại thấy ghê, Nhất là trong Làng ta còn có trẻ nhỏ nữa... Lỡ đâu chúng té xuống như cái Liên thì chết mất. . . "
" Hay là chúng ta đào cái ao bên trong làng rồi dẫn nước ở đây ra đó đi Bác Đình, Chứ cháu cũng cảm thấy chuyện này ghê quá Bác ơi... " - Người thanh niên vừa nói bước ra từ đám đông , Cậu ta là Lĩnh nhà cậu ta buôn bán thịt lợn trong làng nên ai cũng biết cả... Cha Lĩnh còn là một đồ tể có tiếng ở huyện nên nhà rất giàu có...
Ông Đình thấy mọi người nói cũng đúng, Vừa phải rút nước để vớt xác cái Liên lên cũng phải tiêu diệt mấy con cá trê ấy nếu không, chẳng ai biết chuyện này có xảy ra lần nữa không.? Lĩnh lên tiếng nói tiếp :
" Cháu sẽ lo tiền gạch đá, Còn máy bơm nước thì nhà cháu có, chút nữa Khi đào ao xong mọi người cứ qua lấy là được.! "
Ông Đình gật đầu tán thành, Lĩnh thấy thế thì quay lại sau lưng nói :
" Mọi người chúng ta bắt tay vào làm luôn nhé.? Chứ để xác bé Liên nằm dưới ấy Cháu thấy không nên... "
Người dân nghe thế thì gật đầu đồng ý luôn, Lĩnh cười cười rồi cũng chỉ huy mấy người có sức lực mạnh mẽ đi ... Thuận cũng tham gia, cậu đứng phía sau đám đông tay nắm chặt đến bậc cả máu... An chỉ biết lắc đầu ngao ngán nhìn Thuận.
Thuận cùng với mọi người nghe Lĩnh chỉ đạo đào ao, tiếng gà gáy " ò ó o " vang lên cũng là lúc ai nấy đều mệt đến mồ hôi nhể nhại ước cả áo... Thuận cầm xẻng đào như điên làm mọi người ở đó cũng phải thương cảm... Ai cũng biết Mỹ Liên và Thuận là bạn từ bé đến lớn, họ còn nói với nhau mai sau chắc hai đứa này còn thành vợ chồng nữa ... Nhưng chuyện vừa xảy ra đây họ biết người đau lòng nhất là Thuận... Còn về Bà Linh thì họ chỉ biết lắc đầu, có khi qua chuyện này Bà ấy sẽ đi theo con gái luôn không chừng....
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống cũng là lúc cái ao sắp được đào xong, Ông Đình nhìn mặt trời rồi tự lầm bầm :
" Khắc hai gần Khắc ba rồi sao.? Thời gian trôi nhanh như một Tuần trà... "
( Chú thích: Khắc hai là chỉ từ 7h20 đến 9h40 / còn khắc ba là chỉ từ 9h 40 đến 12h trưa. )
Lĩnh thấy ông Đình cứ lầm bầm một mình nên Lĩnh đi đến chỗ ông ấy rồi nói :
" Ao đào sắp xong rồi Bác Đình ơi, Bác gọi thêm mấy người nữa qua nhà cháu khiên cái máy bơm nước ạ. "
Nghe vậy ông Đình nhìn qua mấy người đang ngồi dưới đất nghĩ mệt kia rồi gọi đi cùng qua nhà Lĩnh...
Khi máy bơm nước được đặt xuống cái ao sao làng cũng là lúc nước được rút từ từ ra, Người dân đứng ở hai bên đầu ao họ muốn xem lũ cá trê ăn thịt người kia ra sao...
Nước ngày một cạn dần Cái ao này chỉ để hứng nước mưa nên không sâu lắm, nhưng bây giờ người dân trong làng lại phải trợn tròn mắt khi thấy cái ao sâu gấp ba lần lúc mà họ đào.! Thuận không giám nhìn cảnh đó nên cậu đã ngồi một góc chỗ đám trúc xanh rì... An cũng ngồi cạnh Thuận, An nói :
" Xin Lỗi, Lý ra tôi phải cảnh báo cho cậu việc này mới đúng... Xin Lỗi ... "
Thuận không quang tâm xung quanh mà chỉ nhìn xuống đôi bàn chân dính đầy bùn đất của mình mà thôi, An chẹp miệng lắc đầu rồi ngồi dậy nhìn về phía đám đông, họ nói chuyện rơm rã :
" ôi... Lúc trước cái ao này sâu như thế sao.? "
" Không.! Lúc trước nó chỉ đến cổ tôi thôi, mà giờ nhìn xuống lại... tôi thấy nó còn gấp ba lúc trước nữa đó.! "
" Đừng nói là ... Lũ cá trê đào sâu xuống dưới nha.?! Nếu như vậy thì ở dưới chắc cũng không ít cá trê đâu.! "
" Có khi... Còn lên cả trăm hay nghìn con nữa không chừng... "
An nghe họ nói mà thở dài, Không phải như họ đón mà ở dưới kia chỉ vỏn vẹn 109 con cá trê mà thôi.! Và đặt biệt hơn nữa có một con đã thành tinh có trí tuệ của loài người .! Khi vừa vào làng An đã thấy không lành nhưng vẫn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra... Bất ngờ có người hét lên :
" Thấy rồi.! Thấy rồi.! Thấy lũ cá trê rồi.! "
Thuận vừa nghe là thấy lũ cá trê liền đứng lên lao nhanh đến chỗ đám đông, Thuận nhìn xuống mà cũng phải trợn mắt... Ở dưới có con Cá Trê bằng cả một bắp đùi người trưởng thành.! Nó cứ quắc cái đuôi qua lại.
" Mọi người tránh xa một chút đi.! Đây là Cá Trê thành tinh đó.! Đừng đến gần .! "
An lên tiếng làm tất thảy mọi người giật mình mà lùi ra sau, Khi nước được rút cạn cũng là lúc mặt trời sắp xuống, Bỗng nhiên con cá Trê to nhất ấy nhảy lên khỏi ao làm người dân ở đó hoảng loạn mà la hét, rồi thi nhau chạy...
" Ôi Làng Nước Ơi.! "
Con Cá Trê Tinh nhảy lên rồi nó cứ lếch từng chút một đến dưới chân của An... Thuận đứng sau lưng An nhìn con trê như muốn mổ xẻ nó ngây lập tức, An không để Thuận chờ lâu, An đưa bàn tay với bộ móng đen xì đâm thẳng vào đầu con cá trê, Nó chết ngây tại chỗ... Người dân đứng lấp ló phía sau tò mò không thôi nhưng họ sợ, không ai giám tiến đến chỗ An và Thuận đứng cả...
Thuận thấy con Cá đã chết, cậu chẳng thèm để ý An dùng gì để gϊếŧ nó mà liền lao mình xuống cái ao đã cạn nước kia, Thuận ôm thi thể của Mỹ Liên vào lòng rồi la hét như một kẻ điên :
" A A A A A A A A A A A A A "
Mấy con cá trê còn lại khi con cá to nhất chết đi thì chúng cũng chết theo... Người dân thấy Thuận nhảy xuống thì giật mình chạy đến, nhưng khi họ đưa mắt nhìn xuống thì thấy mấy con Cá trê đã chết ửng cả bụng lên... Họ đưa dây kéo Thuận và xác Mỹ Liên lên ...