Chương 42

Thương Bắc Tinh không khỏi nhìn nó thêm vài lần:

"Lưu Ly, tôi luôn cảm thấy những con rối nghe hiểu những gì chúng ta nói. Những người làm con rối này thực sự rất giỏi?"

Ở thị trấn con rối kỳ lạ này, nghề làm con rối là một nghề rất cao quý, nhưng quy trình làm con rối rất phức tạp, trong trấn chỉ có vài chục nghệ nhân làm con rối.

Nghệ nhân làm con rối giỏi nhất chính là thị trưởng của thị trấn này.

Tôi và Thương Bắc Tinh lần lượt bước ra khỏi phòng, một chiếc bàn gỗ nhỏ đã được bày sẵn trong sân.

Nhìn thấy chúng tôi, Lưu Mai mỉm cười:

“Hôm nay thời tiết đẹp, bày cơm ngay trong sân đi.”

Tôi nhìn khuôn mặt cố tỏ ra không có chuyện gì của Lưu Mai, có chút bội phục.

Cho dù chồng cô ấy là Trương Cường có lăng mạ và đánh đập cô ấy như thế nào, cô ấy vẫn cư xử như bình thường, nên làm gì thì làm, luôn nở nụ cười trên môi.

Trên bàn bày một đĩa thịt muối, một đĩa trứng chiên và một đĩa rau khoai lang xanh biếc. Món ăn tuy không nhiều, nhưng ở thị trấn không mấy giàu có này, những món ăn ít ỏi như vậy đã rất tươm tất rồi.

Con rối nấu ăn trong gia đình Trương Cường là một bà lão tóc bạc, nấu ăn rất giỏi.

Tôi và Thương Bắc Tinh đứng sang một bên chờ Trương Cường ra khỏi phòng, Trương Cường cũng là một kẻ lập dị, ngoại trừ lúc ăn và đi vệ sinh, hắn cả ngày đều ở trong phòng, không ra khỏi phòng một bước.

Lưu Mai gõ cửa, dịu dàng mời Trương Cường ăn cơm:

"Tướng công, ra ăn cơm, thức ăn phải ăn nóng mới ngon."

Trương Cường xụ mặt mở cửa, đi hai bước sau đó quay người lại đóng cửa thật chặt, như thể trong phòng có giấu bảo bối gì đó, sợ chúng tôi nhìn thấy.

Hắn cau mày, sải bước ra sân, rõ ràng là rất không hài lòng về việc Lưu Mai gọi hắn ra ngoài.

Nhìn thấy trên bàn có ba món ăn, Trương Cường sắc mặt thay đổi, sau đó trở nên tức giận.

Hắn đá đổ bàn ăn, làm nước canh đổ ra đầy đất.

Trương Cường không chịu bỏ qua, túm tóc Lưu Mai kéo sang một bên, tát túi bụi vào mặt cô ấy:

"Cô chuẩn bị mấy món ăn này để cho chó ăn à?"