Chương 39

Nói đến đây, Thương Bắc Tinh vỗ đầu của Đầu Đầu:

"Đầu Đầu, cười một cái!"

Với đôi mắt trống rỗng và vẻ mặt cứng ngắc, Đầu Đầu đang cầm chổi quét sân không hề phản ứng với lời nói của Thương Bắc Tinh.

Thương Bắc Tinh ngượng ngùng gãi đầu:

"Không đúng, rõ ràng là hôm đó ở trên đường tôi thấy nó mỉm cười. Nếu không, sao tôi lại tốn tận một lượng vàng mua nó làm gì?"

"Anh nói bao nhiêu? Một lượng vàng?"

Tôi hoảng hồn, giọng gần như hét lên, lập tức nhảy lên cướp chiếc chổi từ tay Đầu Đầu để đánh Thương Bắc Tinh:

"Anh là đồ phá của! Mua đồ chơi gì mà dám tiêu đến tận một lượng vàng!"

Thương Bắc Tinh bị rượt đánh chạy loạn xạ khắp sân, nhanh chóng ôm đầu cầu xin tha thứ.

Đầu Đầu dừng động tác, đứng ngơ ngác nhìn tôi, không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy ánh mắt của nó có chút kỳ quái.

"Rầm!"

Khi tôi hướng mắt về phía trước nhà Lưu Mai, cánh cửa sổ vốn đang hé mở nhanh chóng bị đóng lại.

Vì đóng quá nhanh, quá vội vàng nên cửa sổ phát ra tiếng đập nặng nề.

Tôi và Thương Bắc Tinh nhìn nhau rồi dừng lại hành động đang làm. Lưu Mai thích trốn trong nhà theo dõi chúng tôi, đặc biệt là tôi.

Mỗi lần ngồi ngoài sân làm việc, tôi luôn có cảm giác bị một ánh mắt nhìn chằm chằm.

"Đi đi, về phòng, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh."

Tôi kéo ống tay áo Thương Bắc Tinh, sau khi trở về phòng, tôi ấn hắn lên ghế, sau đó lấy dưới gối lấy ra một chiếc lược gỗ.

Thương Bắc Tinh có vẻ bối rối:

"Làm gì? Cô muốn chải đầu hộ tôi à?"

Tôi tháo búi tóc của hắn, chọc chiếc lược vào đỉnh đầu và chải thật mạnh. Nhìn thấy chiếc lược trong tay tôi, Thương Bắc Tinh kinh hãi ôm kín đầu:

"Ôi mẹ ơi Tống Lưu Ly! Con cá ch/ết nhà cô dùng sức cũng mạnh quá rồi đó, đây là loại lược gì? Đứt bao nhiêu là tóc của tôi!"

Trên chiếc lược quấn một đống tóc đen bóng, khoảng mấy chục sợi, giăng kín các răng lược.

Tôi nhìn Thương Bắc Tinh, vẻ mặt rất nghiêm trọng:

"Thương Bắc Tinh, tộc nhân ngư chúng tôi không bao giờ rụng tóc."

“Nhưng kể từ khi đến thị trấn này, mỗi ngày tôi đều rụng rất nhiều tóc.”

Nói xong tôi cầm chiếc lược lên tùy tiện chải vài cái, quả nhiên chiếc lược đã có thêm một mớ tóc đen còn nhiều hơn trước.

Vẻ mặt Thương Bắc Tinh cuối cùng cũng thay đổi, hắn lấy chiếc lược trong tay tôi, cẩn thận xem xét, phát hiện ra đó là một chiếc lược gỗ bình thường mà hai chúng tôi đã mua với giá năm đồng ở thị trấn.