Không biết đã bơi được bao lâu, từ phía xa xa tôi đã thấy một mảng ánh sáng đỏ trên đầu. Tôi kéo Thương Bắc Tinh lên khỏi mặt nước, phát hiện ra chúng tôi đã cách rất xa thị trấn nhỏ kia.
Thị trấn bị ngọn lửa thiêu cháy ngút trời, hun đỏ nửa bầu trời.
Tôi và Thương Bắc Tinh ngơ ngác nhìn thị trấn đó, Thương Bắc Tinh đột nhiên rống lên:
"M/ẹ k/iếp! Tiền của tôi!!!"
Hắn hoảng hốt sờ hết một lượt túi, khuôn mặt khó coi hơn cả khi thấy người thân ch/ết.
"Xong rồi, mọi thứ đi tong cả rồi, hai mươi lượng vàng đấy!!!
"Nhiệm vụ lần này đúng là lỗ vốn, đã không có tiền, còn phải tốn thêm tiền mua thuốc bổ!"
Thương Bắc Tinh vừa chửi bới vừa bơi vào bờ, tôi ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá, cái đuôi trắng vẫn đạp nước, những chiếc vảy trắng phản chiếu ánh sáng sặc sỡ khiến người ta chói mắt.
Thương Bắc Tinh nói, loại màu trắng của tôi được gọi là trắng ánh ngũ sắc.
"Chờ một chút!"
Thương Bắc Tinh kinh ngạc chỉ vào đuôi cá của tôi, vẻ mặt đau lòng:
"Lưu Ly, cô, cô, vảy của cô biến đi đâu mất hai mảnh rồi?"
Tôi quay lại nhìn thì quả nhiên trên đuôi thiếu mất hai mảnh, để lộ ra lớp da cá màu bạc.
"Không biết, có lẽ vừa nãy bị cá ăn thịt người cắn rụng. Không sao đâu, rụng thì cứ rụng, mấy ngày nữa sẽ mọc lại thôi."
Thương Bắc Tinh lập tức nhảy dựng lên:
"Đồ phá của! Đây là những chiếc vảy bảy màu. Những khuê nữ ở Thượng Kinh thích khâu chúng lên ví và váy, mỗi mảnh trị giá một lượng vàng!"
Tôi đảo mắt, phớt lờ hắn rồi thản nhiên bước lên bờ.
"Thôi bỏ đi, nhiệm vụ tiếp theo tôi sẽ không nhận công việc lớn như thế này nữa. Phiền muốn ch/ết!"
Thương Bắc Tinh cười toe toét đuổi theo:
"Lưu Ly, chúng ta thương lượng một chút, cô rụng lông, không đúng, khi cô rụng vảy có thể..."
"Không thể, cút!"
"Đừng hẹp hòi như thế chứ!"
Tôi và Thương Bắc Tinh cãi nhau ầm ĩ suốt cả quãng đường, nhưng trong thâm tâm chúng tôi không hề cảm thấy nhẹ nhõm như biểu cảm trên mặt.
Mặc dù đại pháp sư đã dùng toàn bộ thị trấn để tùy táng cho những người bị thần linh nguyền rủa.
Nhưng hai trăm năm sau họ sẽ lại giáng thế, và toàn bộ thế giới này sẽ lại xảy ra một hồi gió tanh mưa máu.
Thời kỳ loạn lạc sắp đến.
Không lâu sau khi chúng tôi rời đi, thị trấn đang bốc cháy ngùn ngụt sau lưng đều ầm ầm sụp đổ, bốc lên vô số bụi đất.
Cổng thành bị cháy đen nặng nề đổ xuống đất, một bóng người đạp cổng thành, chậm rãi bước ra.
Vóc dáng cao lớn, làn da trắng trẻo, nếu tôi và Thương Bắc Tinh ở đó, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
Người này không ai khác chính là Chu Hào.