Chương 29

Chu Hào liếc mắt một cách khinh bỉ, chân đá văng một con chuột:

“Nhà tù này càng ngày càng xuống cấp, lần trước tới đây không có nhiều chuột như thế này.”

Chu Hào vừa bước vào phòng giam, Liễu Đào và cô bé tên Tiểu Thất đều im lặng, bọn chuột đều tản ra.

Liễu Đào cúi đầu không nói gì, còn cô bé thì rúc vào trong góc không nhúc nhích.

Nhìn thấy nha dịch nằm dưới đất, mặt Chu Hào biến sắc:

“Được quá, quả nhiên các người muốn vượt ngục!!! Vậy thì tôi lập tức đi báo cho đội trưởng đội thị vệ!”

Hắn quay người định chạy, nhưng Tiểu Thất đã bay tới, nhặt thanh kiếm trên mặt đất chĩa vào cổ hắn.

"Thả chị tôi ra, nếu không tôi sẽ gi/ết hắn!"

Lời này của cô bé, là đang nói với tôi và Thương Bắc Tinh sao?

Tôi và Thương Bắc Tinh nhìn nhau, sau đó bắt đầu ôm bụng phá lên cười.

Tôi cười đến chảy cả nước mắt:

"Cô nhanh lên một chút! Nhớ chém nhiều thêm mấy nhát, đừng để hắn ch/ết quá dễ dàng."

Khi Chu Hào nhìn thấy Tiểu Thất bay về phía mình, con ngươi như sắp rơi ra ngoài:

"Cô gái bị thần…thần linh nguyền rủa!!!

"Đừng gi/ết tôi, tôi không muốn ch/ết, đừng gi/ết tôi!"

Chu Hào sợ đến mức quỳ trên mặt đất, bắt đầu khóc lóc thảm thiết. Tiểu Thất bị hành động của hắn làm cho giật mình, ngẩn người trong giây lát.

Thừa dịp cô ta không chú ý, Chu Hào đã bò dậy khỏi mặt đất.

Hắn ta lao về phía tôi và Thương Bắc Tinh, đẩy mạnh một cái, Thương Bắc Tinh ngã xuống trước thanh kiếm của Tiểu Thất.

Tất cả hành động đều xảy ra trong nháy mắt, khi chúng tôi kịp phản ứng lại thì con tin đã từ Chu Hào biến thành Thương Bắc Tinh.

Tiểu Thất nắm chuôi kiếm, trực tiếp đặt ngang kiếm vào cổ Thương Bắc Tinh.

"Bây giờ cô có thể thả chị gái tôi ra không?"

Tôi oán hận đá Chu Hào, hắn lập tức ôm chân nhảy lò cò.

Tôi không bận tâm đến cái ch/ết của Chu Hào, nhưng tôi bận tâm đến Thương Bắc Tinh.

“Đây chính là cô gái bị thần linh nguyền rủa, không thể thả ra đâu!”