Tôi đạp lên ngực một tên nha dịch, rút ra một xâu chìa khóa dài từ thắt lưng hắn.
Khóe miệng hắn chảy m/áu, hắn gắt gao kéo tay tôi:
"Không thể, không thể mở ra, đây đều là những người bị thần linh nguyền rủa!”
"Ngươi, ngươi sẽ hại ch/ết tất cả chúng ta..."
"Thần cái mả cha mi!!!"
Thương Bắc Tinh đánh ngất hắn ta bằng một cú đấm, nhặt chìa khóa lên và mở khóa cùm trên tay từng cô gái một.
Chiếc cùm nặng đến mức da tay, chân của nhiều cô gái bị trầy xước, lộ ra da non. Vết thương của một số người còn bị mưng mủ, bốc mùi hôi thối.
“Đừng sợ, tôi sẽ đưa mọi người ra ngoài.”
Thương Bắc Tinh mở cửa phòng giam, tôi định bước tới đỡ cô bé bảy tám tuổi dậy.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~"
Liễu Đào đột nhiên che miệng cười lớn, những người phụ nữ khác cũng cười theo.
Trong ánh mắt không thể tin được của Thương Bắc Tinh và tôi, cô bé bảy tám tuổi dẫn đầu bay lên.
Cô bé dang rộng hai tay và lơ lửng trong không trung, niệm những câu thần chú kỳ quái và khó hiểu.
Vô số chuột kêu loạn lên và nhảy vào phòng giam của chúng tôi, còn có nhiều chuột chi chít từ hành lang bò vào.
Những con chuột này đứng thẳng trước cô bé và quỳ lạy cô bé cứ như chúng là người.
Thương Bắc Tinh nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc:
"Lưu Ly, hai chúng ta đã gây ra đại họa rồi!"
Xong rồi, họ thật sự là những cô gái bị thần linh nguyền rủa...
Tôi nắm lấy tay Thương Bắc Tinh, trong phút chốc khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào:
"Tại sao, tại sao có thể như vậy? Chẳng phải đã nói, cô gái bị thần linh nguyền rủa đã biến mất từ lâu rồi sao..."
Trong lịch sử, hai trăm năm trước có một cô gái bị thần linh nguyền rủa đã công khai sử dụng ma thuật hắc ám. Sau này, mặc dù có vô số phụ nữ bị thiêu sống dưới danh nghĩa cô gái bị thần linh nguyền rủa nhưng mọi người đều biết rõ điều đó.
Những người đó có thể bị ghen tỵ, hận thù, hoặc bị bôi nhọ vì nhiều lý do khó hiểu khác nhau.