Chương 22

Một làn khói trắng bay thẳng lên rồi tan vào trong gió.

Đám đông lập tức xôn xao:

"Quả nhiên! Cô ta chính là cô gái bị thần linh nguyền rủa! Bắt cô ta nhốt vào ngục!"

Tôi và Thương Bắc Tinh nhìn nhau, những người khác đều ngớ ngẩn hết cả rồi, họ ngây người nhìn đội trưởng đội thị vệ - nửa ngày không nói thêm lời nào.

“Hai, ném một đồng xu hỏi đất!

"Nếu đồng xu này có thể dựng đứng, vậy thì cô ta trong sạch!"

"Leng keng~"

Đồng xu rơi xuống nền gạch đá xanh, phát ra âm thanh va chạm giòn giã.

"Tôi đã nói cô ta là cô gái bị nguyền rủa! Quả nhiên! Đồng xu không dựng đứng!"

"Im lặng, im lặng!"

Đội trưởng thị vệ giơ tay ra ổn định mọi người:

"Cuối cùng, giơ tay hỏi dân, nếu mọi người cho rằng người này là cô gái bị thần nguyền rủa thì hãy giơ hai tay lên!!!"

Tất cả mọi người không chút do dự giơ hai tay lên, đội trưởng đội thị vệ hài lòng gật đầu:

“Người đâu, đưa cô gái bị thần linh nguyền rủa này và người hầu của cô ta tống vào ngục giam! Giờ Thìn ngày mai, công khai xét xử trong thị trấn!”

"Cái gì!”

"Các ngươi bị mù sao!"

Thương Bắc Tinh gào thét chửi bới, tức giận đến mức giãy nảy:

"Tôi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở như vậy, các người lại bảo tôi là người hầu của cô ta!"

“Ông đây có chỗ nào giống người hầu của cô ta chứ! Các người nói rõ ràng cho tôi nghe!

"Ư, ôiiii!"

Thương Bắc Tinh bị bịt miệng, trói lại và kéo đi theo sau tôi.

Những thị vệ vẻ mặt như sắp ra trận, trói tay chân tôi bằng xiềng xích nặng nề, và áp giải chúng tôi vào địa lao.

Trong địa lao tăm tối nằm ngổn ngang không ít người, quần áo rách rưới, vết m/áu loang lổ, ánh mắt thất thần, vẻ mặt ngây dại, tất cả đều là phụ nữ.

Tuổi tác từ nhỏ đến lớn đều có, người trẻ nhất trông như mới bảy tám tuổi, người già nhất đầu cũng đã bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Trong phòng giam bốc lên mùi rất khó chịu, mùi nướ© ŧıểυ, mùi phân, mùi m/áu tanh, còn có mùi hôi thối của thứ gì đó đang phân hủy.

Tôi bị ngợp thở bởi mùi này đến nỗi khó có thể mở mắt ra được, còn mặt Thương Bắc Tinh thì tái xanh, trông như muốn ói nhưng lại không thể.