Chương 18

Ta quay lại mỉm cười:

"Gi/ết ngươi, sau đó thì sao? Chờ bọn họ phái một thợ săn tiền thưởng khác đến gi/ết ta?"

"Ngươi hãy quay lại và nói với họ rằng ta đã ch/ết."

Tống tiên sinh đã qua đời, ông ta là hơi ấm và ánh sáng duy nhất mà ta có được trong suốt mười lăm năm qua.

Nhưng sự ấm áp này đều là giả tạo, đằng sau ánh sáng ấm áp đó là một âm mưu đen tối.

Cha mẹ ta cũng đã ch/ết, ngoài việc bắt ta làm việc, đe dọa và ngược đãi ta, họ còn chưa bao giờ đối xử tốt với ta.

Mẹ ruột của ta từ lâu đã bị biến thành đèn nhân ngư.

Nếu còn sống, chỉ sợ cũng hận không thể tự tay bóp ch/ết một đứa nghiệt chủng như ta.

Tất cả đều ch/ết hết, ch/ết hết rồi.

Ta là người duy nhất còn lại trên thế giới này.

"Này, ngươi đừng đi!"

"Này!"

"Cá nhỏ xấu xí!"

Ta phớt lờ tiếng hét của Thương Bắc Tinh và chạy về phía biển.

"Ùm"

Dưới ánh trăng, một chiếc đuôi cá khổng lồ màu trắng nhảy lên khỏi mặt nước.

Ta bơi lội vui vẻ trên biển, cảm thấy mình chưa bao giờ được tự do đến thế. Sau khi bơi được vài vòng, ta nhảy lên khỏi mặt nước, ta phát hiện có một ngọn lửa đang cháy ở phía nhà mình.

Một lúc sau, một người đàn ông cao lớn từ bãi biển chạy tới:

"Cá nhỏ xấu xí! Ngươi ra đây cho ta!"

"Cuộc đời ta chưa bao giờ nợ ai cái gì, nhưng hôm nay ta lại nợ ngươi một mạng.”

"Ngươi muốn sống thì cút ra đây cho ta!"

Là Thương Bắc Tinh sao, độc trên người hắn đã khỏi rồi?

Ta bơi tới bên bờ biển, lộ ra nửa người, Thương Bắc Tinh sửng sốt, ánh mắt nhìn ta thất thần.

Một lúc sau, hắn khó chịu sờ mũi:

"Ngươi ngu ch/ết đi được, đừng về biển, cá ở biển thì là nhân ngư, còn ở trên bờ thì là người.”

"Tất cả các nhân ngư dưới biển đều đang đuổi gi/ết ngươi. So sánh mà nói thì ở trên đất liền sẽ an toàn hơn một chút."

Vào đất liền à?

Nhưng thế giới này quá rộng lớn, ta biết đi về đâu?

Thấy ta chăm chú nhìn hắn, Thương Bắc Tinh tức giận:

"Ta nói đều là sự thật! Ta nói ta nợ ngươi một mạng, thì chính là nợ ngươi một mạng!"

Ta thở dài:

"Ta tin ngươi."

“Chỉ là, ta không biết phải đi về đâu.”

Ánh mắt Thương Bắc Tinh vụt sáng, khóe miệng nhếch lên:

"Ngươi có thể đi cùng ta, chúng ta sẽ thành lập một đội, cùng nhau trở thành thợ săn tiền thưởng!"

Trở thành thợ săn tiền thưởng?

Ta quay đầu nhìn mặt biển sâu thẳm tối tăm, cũng được thôi, dù thế nào đi nữa giờ ta cũng đã được tự do rồi.

Thương Bắc Tinh thoải mái chắp tay sau lưng đi theo ta, miệng vẫn lẩm bẩm:

"Liên Minh Hoàng Kim có được không?"

"Không đủ bá đạo, vậy Tuyệt Đại Song Kiêu thì sao?"

"Có chút thô tục, ta là con người, ngươi là nhân ngư, chúng ta tên là Thủy Lục Vô Địch?"

"Cút!"

Ta không nhịn được đá hắn một cước, và tiếp tục đi về phía trước.

Đi thẳng về phía Bắc, có một thành phố băng tuyết, nghe nói quanh năm băng tuyết bao phủ, trong tuyết có hoa sen tuyết nở rộ xinh đẹp vô cùng.

Trước đây, ta chưa bao giờ nhìn thấy tuyết, ta định đến đó trước để xem.

Đứa trẻ được Thương Bắc Tinh đặt trước cửa nhà người thân, nhà bị hắn thiêu rụi.

Ta đứng trên núi nhìn những đốm sáng ngày càng nhỏ dần ở phía xa, quay đầu lại tiếp tục đi về phía Bắc.

Sân nhà sắp bị thiêu rụi nhưng cuộc đời ta cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.