Chương 15

Cha ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn ta, ông chỉ nhìn chằm chằm vào đứa bé đang được quấn tã:

“Ngay từ đầu nó đã là một loại nhân ngư tạp chủng, may mắn được Tống tiên sinh nhìn trúng, đó chính là phúc khí của nó!”

"Phúc khí này là cho ngươi, ngươi có muốn hay không?"

Trong sân đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả Tống tiên sinh vốn luôn điềm tĩnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Suy cho cùng, hình tượng trước đây của ta là một kẻ khó hiểu, đánh không đánh trả hay mắng cũng không mắng trả.

Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác, ta giật đứa bé khỏi tay cha rồi trèo lên đống củi bên cạnh:

"Đừng tới đây! Nếu các người dám tới, ta sẽ ném ch/ết nó!"

Cha mẹ ta bị kinh hỏang, mặt họ trắng bệch. Mẹ ta ngã ngồi xuống đất, khóc lóc, mắng ta tàn nhẫn, vô tâm.

Ta phớt lờ họ, kiên định nhìn Tống tiên sinh:

"Ông đã sớm biết ta là nhân ngư phải không?"

Tống tiên sinh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn ta một lúc rồi mỉm cười:

"Lưu Ly, ngươi thông minh hơn ta tưởng."

Ta ôm đứa bé đang ngủ say trong tay, tiếng ồn ào huyên náo như vậy cũng không thể làm nó thức giấc.

"Đứa trẻ này cũng không có ch/ết khi sinh ra đúng không? Ông dùng yêu thuật cứu mạng nó, nhưng phải cố gắng hơn mười năm mới có thể cứu được nó."

Lúc này, vẻ mặt Tống tiên sinh cuối cùng cũng chuyển từ vui đùa sang nghiêm túc, ông ta nhìn chằm chằm vào ta:

"Nói tiếp đi."

"Trong làng có rất nhiều đứa trẻ là nhân ngư, các loại tai nạn đều sẽ xảy ra khi bọn họ đủ 15 tuổi."

"Dù sao thì một nhân ngư còn sống, toàn thân bị rút gân cốt, có thể bán với giá ngàn vàng."

“Để ngăn cản người khác phát hiện ra ta là nhân ngư, họ đã mua thuốc từ ông và biến ta thành con quái vật đáng sợ này.”

"Ông đã thỏa thuận với họ, ông sẽ giúp họ cứu đứa con trai khó sinh, đổi lại họ sẽ nuôi ta đến khi 15 tuổi rồi giao lại cho ông."

"Bốp bốp bốp"

Trong sân vang lên một tiếng vỗ tay nồng nhiệt, nhân ngư vốn bị nhốt trong bếp không biết từ lúc nào đã bước ra ngoài

Nhưng vốn dĩ hắn có một cái đuôi cá, nhưng bây giờ lại có đôi chân người.

Là một đôi chân dài thon gọn, khỏe khoắn và thẳng tắp.

"Xuất sắc, xuất sắc, cực kỳ xuất sắc!”

Hắn đang ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, không biết là hái từ đâu, vẻ mặt thì như đang xem kịch vui.

Ta nhìn đôi chân dài của hắn, đồng tử chợt co lại:

"Ngươi, ngươi không phải nhân ngư, ngươi là con người!"