Chương 13

Ta thà bị mãng xà ăn thịt còn hơn lột da nhân ngư và đối mặt với khuôn mặt giận dữ và đầy đau đớn của họ.

Mặc dù hắn là tên lừa gạt nhưng ta vẫn cảm thấy buồn khi nghĩ rằng hắn sẽ sớm biến thành chiếc đèn nhân ngư.

Ta đẩy cửa bếp ra, nhân ngư trông vẫn bình tĩnh và thoải mái, nhưng khi nhìn thấy ta, vẻ mặt hắn có chút ngạc nhiên.

Chẳng bao lâu sau, sự ngạc nhiên chuyển thành phấn khích:

"Ngươi đã xuống biển đúng không? Chẳng những không uống thuốc, còn xuống biển!"

Nhân ngư này thật sự biết tất cả, ta nhìn chằm chằm hắn không nói gì, nhưng hắn đưa tay chạm vào vết bớt màu đen trên má phải của ta.

Ta hoảng sợ lùi lại một bước, nhân ngư nhìn ta mỉm cười:

"Cá nhỏ xấu xí, ngươi đã trở nên xinh đẹp rồi!"

Thấy ta vẫn tỏ ra cảnh giác, nhân ngư chỉ vào mặt mình:

"Những đốm đen của ngươi đã không còn nữa, độc tố cũng biến mất.”

Ta run rẩy sờ lên mặt mình, bên phải mặt có một cái bớt màu đen rất lớn, tại chỗ đó có một chùm lông đen to dài.

Nó giống như bộ râu của con người, cứng và gai góc.

Nhưng bây giờ, nó lại trơn mịn như lụa thượng hạng.

Ta đứng đó sững sờ một lúc rồi quay người bỏ chạy.

Trong sân có một bể nước lớn, ta ngồi bên cạnh bể nước, nhìn mình trong hình phản chiếu đó, không khỏi đỏ mắt.

Ta đã trở nên xinh đẹp hơn! Ta thực sự trông đẹp hơn!

Mặc dù vẫn không bằng người bình thường nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với hình dạng quái vật trước đây!

"Cái đồ ch/ết tiệt, ngươi đang làm gì lúc sáng sớm thế này? Ngươi..."

Lời mẹ ta chợt ngừng lại, mẹ bàng hoàng nhìn ta đứng bên bể nước, hồi lâu không nói nên lời.

Một lúc sau, mẹ vỗ nhẹ vào cái váy rồi trợn mắt nhìn ta:

"Còn ở đó làm gì? Sao không đi làm đi!"

Nói xong,liền quay người đi vào nhà, không nhìn ta nữa, như thể không có gì ngạc nhiên trước sự thay đổi của ta.

Ta quay lại bếp và tiếp tục làm việc, nhưng trong thâm tâm ta bắt đầu cảnh giác.

Kể từ ngày đó, ban ngày ta làm việc, ban đêm thì lén ra bãi biển.

Hầu như ngày nào ta cũng thế, mắt ta không còn một bên lớn một bên nhỏ nữa mà biến thành đôi mắt phượng xinh đẹp.

Những vết sưng tấy trên mặt đã biến mất, làn da trắng trẻo và thanh tú hơn cả đậu hũ mà Tống tẩu bán trong làng.

Cha ta thường nhìn ta ngẩn người, ánh mắt đó khiến ta cảm thấy vừa chán ghét vừa xa lạ.

Sau chín ngày như vậy, ta cảm thấy vảy mọc dày đặc ở chân mình.

Lớp vảy này khác hẳn với bất kỳ nhân ngư nào ta từng thấy, nó có màu trắng vô cùng tinh khiết.

Nhưng những chiếc vảy màu trắng này còn có thể phản chiếu ánh sáng pha lê đầy màu sắc dưới ánh nắng mặt trời, lộng lẫy hơn cả cầu vồng.