Chương 35

"Đừng động vào."

Lôi Mông nghe thấy tiếng Du Thanh vỗ vào đuôi cá, lòng đầy lo lắng, vội vàng ngăn cản người trong lòng, chẳng lẽ cậu thấy vết thương trên đuôi còn chưa đủ nhiều sao?

"Muốn bị vảy cứa vào tay à?"

Du Thanh nói: "Có váy mà."

Đuôi cá đã được che bằng vải rồi, làm sao có thể làm tổn thương tay được.

"Vẫn không được."

Lôi Mông nghe thấy âm thanh đó, liền cảm thấy rùng mình, luôn có cảm giác người trong lòng sẽ bị thương: "Chờ ăn tối xong đã."

Người hầu nhanh chóng mang bữa tối lên, Lôi Mông thậm chí còn đích thân đút cho Du Thanh.

Du Thanh định nói tay mình không có vấn đề gì, chỉ là nhổ một chiếc vảy... nhưng nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt của Lôi Mông, cậu cuối cùng vẫn không từ chối.

Tại nhà họ Sở, Sở nhị phu nhân muốn biết kết quả sớm, bà nghĩ rằng đã đến lúc, kết quả có lẽ đã có rồi, liền hỏi Sở Tiêu.

"Còn phải chờ hai ngày nữa."

Sở Tiêu không nói về kết quả giám định trước đó: "Trước đó, nhân viên giám định đã để đồ ở góc nên đã quên mất."

Sở Tiêu không thể nói có thể do nhầm lẫn, nếu nói ra thì Sở nhị phu nhân nhất định cũng đoán được kết quả. Sở Tiêu không muốn gia đình mình vì xúc động mà chạy đến trước mặt Du Thanh để nhận lại con, Lôi Mông đã yêu cầu giám định lại thì giám định lại.

"Vậy chờ thêm chút nữa đi."

Sở nhị phu nhân gật đầu, trong lòng thầm nghĩ những nhân viên giám định đó sao có thể mắc sai lầm cơ bản như vậy. Tuy nhiên, bà đã đau khổ suốt nhiều năm, không ngại chờ thêm hai ngày.

Ban đêm, Du Thanh muốn đi tắm, lại bị Lôi Mông ngăn lại.

"Lau người là được rồi."

Lôi Mông nhớ lời dặn của bác sĩ: "Để anh giúp em."

"Một ít nước, không nhiều, không ngâm lâu."

Du Thanh đưa tay ra làm dấu: "Chỉ một chút nước thôi, anh mở nước đi, chắc chắn không ngập đến chỗ mất vảy."

Lôi Mông từ chối: "Không được."

"Nhân ngư cần nước mà."

Du Thanh trông có vẻ ủ rũ, như thể sắp biến thành cá khô: "Một chút thôi mà."

"Lau người thôi, cũng có một chút nước rồi."

Lôi Mông cố gắng giữ bình tĩnh, không để Du Thanh nhận ra sự mềm yếu của mình: "Ngoan, vài ngày nữa là ổn thôi."

Du Thanh đề nghị: "Hay anh đưa em tới duồng phục hồi nằm một lát."

"Không phải chấn thương nặng, không nên dùng buồng phục hồi, sẽ làm giảm khả năng miễn dịch tự nhiên của cơ thể, sau này sẽ khó hồi phục hơn."

Lôi Mông cũng mong vết thương nhỏ của Du Thanh nhanh lành, buồng phục hồi rất tốt nhưng trong tình huống bình thường, bác sĩ không khuyến nghị sử dụng.

Trong thời đại sao băng phát triển nhanh chóng về công nghệ, những sản phẩm công nghệ cao này thực sự có ích, nhưng con người không nên quá phụ thuộc vào chúng.

Du Thanh lẩm bẩm: "Không phải do buồng phục hồi đắt tiền sao?"

"Không phải."

Lôi Mông thở dài, xoa đầu người trong lòng: "Cái gì cũng không đắt bằng em."

Chỉ là vật chết mà thôi, không quan trọng đến vậy, Lôi Mông không phải không nỡ, mà là không muốn người trong lòng sau này bị thương mà khó hồi phục.