Chương 34

Người trong lòng của anh không thể vì muốn trèo lên nhà họ Sở mà tự gây rắc rối.

Lôi Mông chỉ đơn giản là đau lòng cho bạn đời của mình, bạn đời không tin vào những điều này, không quan tâm đến sự tồn tại của cha mẹ ruột, vì vậy mới không bận tâm đến việc nhổ một chiếc vảy.

"Anh ấy..."

Sở Tiêu mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

Sau khi nhận được kết quả giám định, Sở Tiêu vẫn chưa nói với mẹ ruột mình, thì đã nhận được cuộc gọi từ Lôi Mông. Hắn có thể thấy thái độ của Lôi Mông, từ những lời nói của anh, cũng hiểu được thái độ của Du Thanh, Du Thanh hoàn toàn không có ý định tìm kiếm cha mẹ ruột. (tới đây)

Cũng đúng, Du Thanh là nhân ngư tự nhiên, đã kết hôn với Lôi Mông, thật sự không cần thiết phải tìm kiếm cha mẹ nữa.

"Mong rằng kết quả sẽ sớm có."

Lôi Mông không nói nhiều, chuyện này không phải là việc mà họ có thể thay đổi.

Sở Tiêu cầm chiếc vảy, lòng nặng trĩu. Nếu như mẹ không bất ngờ muốn làm xét nghiệm, nếu như họ không nghĩ đến việc làm xét nghiệm DNA với Du Thanh, có lẽ đã không có cảnh này.

Mỗi lần làm xét nghiệm DNA, người nhà họ Sở đều không làm giả, không cố tình yêu cầu cơ quan giám định đưa ra kết quả sai sự thật. Năm đó, Sở nhị phu nhân đến cô nhi viện muốn làm xét nghiệm DNA với những đứa trẻ mồ côi, cũng là làm thật.

Sở tam phu nhân từng muốn làm giả, muốn biến người họ hàng của Sở tam phu nhân thành con ruột của Sở nhị phu nhân. Nhưng hành động của Sở tam phu nhân đã không thành công, bị Sở nhị gia phát hiện. Vì điều này, mối quan hệ giữa Sở nhị gia và Sở tam gia càng trở nên tồi tệ.

Đúng lúc Sở tam gia rất yêu thích Sở tam phu nhân, không nỡ trách cứ bà, còn nói con của Sở nhị gia đã chết thì nhận nuôi một đứa trẻ cũng là niềm an ủi.

"Cẩn thận, đừng để người khác can thiệp vào." Lôi Mông không nói về sự phức tạp bên trong nhà họ Sở, dù nhà họ Sở có phức tạp thế nào cũng không quan trọng, miễn là không liên quan đến người trong lòng của mình.

"Yên tâm."

Sở Tiêu hiểu được lo lắng của Lôi Mông, mối quan hệ giữa Sở tam phu nhân và Tần Miên khá tốt, Tần Miên trước đây còn từng gây khó dễ cho Du Thanh.

Sở Tiêu cầm vảy trở về, cần phải giám định kết quả sớm mới tốt.

Buổi tối, Du Thanh định xuống giường, nhưng mất một chiếc vảy, cái đuôi không nghe lời, không thể biến thành hai chân nên cậu quyết định đi bằng đuôi. Du Thanh rất hiếm khi dùng đuôi để đi trên đất liền, đi lại không dễ dàng, đi thì không bằng nhảy.

"Cẩn thận."

Lôi Mông vừa bước vào phòng đã thấy Du Thanh kéo cái đuôi cá đi, liền tiến tới bế cậu đặt lên ghế sofa: "Một lát nữa, bữa tối sẽ đến."

Lôi Mông đã dặn dò người hầu, bảo họ mang bữa tối lên lầu.

"Em có thể xuống lầu, không mong manh đến thế đâu..."

Du Thanh đưa tay vỗ vỗ cái đuôi cá của mình, nhưng chưa kịp vỗ được mấy cái thì đã bị Lôi Mông giữ lại.