Ở cửa hàng bán hoa, Lôi Mông nắm tay Du Thanh, không cần nhân viên ở cửa hàng bán hoa giới thiệu về những loài hoa, Lôi Mông cũng có thể nói một ít kiến thức liên quan.
"Anh hiểu biết?" Du Thanh cho rằng Lôi Mông không hiểu nhiều về vấn đề này.
"Tra trên mạng." Lôi Mông trả lời: "Muốn kết hôn, đương nhiên cần cẩn thận một chút, hiểu biết nhiều càng tốt."
"Sợ tôi không hiểu biết?" Du Thanh dò hỏi.
"Không, cậu rất giỏi." Lôi Mông nhẹ nhàng lắc đầu: "Cậu hiểu được cách phối chế dược, bắt đầu từ dược thảo, nhận thức thực vật cũng tăng lên. Những bông hoa này, không chừng cũng có thể dùng làm dược liệu có giá trị giá trị."
Lôi Mông không muốn chỉ có người trong lòng biết chuyện này, mà chính hắn cái gì cũng không rành: "Hiểu biết nhiều một chút, thời điểm cậu nhắc tới, tôi cũng có thể hiểu được một ít."
Đỡ phải để cậu nói chuyện một mình, Lôi Mông biết rõ nếu như chỉ một người mở miệng nói thì rất xấu hổ, giống như hắn đã từng đứng trước tranh chân dung của người trong lòng mà lầm bầm lầu bầu.
"Khá tốt." Du Thanh bỗng nhiên phát hiện Lôi Mông thật sự rất nghiêm túc mà chuẩn bị hôn lễ, so với đối phương, chính cậu lại không có nghiêm túc như vậy. Mọi chuyện đều là do Lôi gia an bài, Lôi gia trả tiền, Du Thanh cơ bản cũng chỉ là dựa theo quá trình Lôi gia đã sắp xếp: "Để tôi chuẩn bị một ít dược cho anh."
"Đời này chỉ phối chế dược cho tôi thôi sao?" Lôi Mông đùa giỡn nói: "Này thế nhưng không được, ta sẽ bị một đám người sỉ vả mất. Cả cơ thể cậu và tâm can cậu, chỉ nên thuộc về ta."
"......" Du Thanh trợn trắng mắt, lại trêu chọc cậu.
Tuy rằng không phải chỉ phối chế dược cho riêng Lôi Mông, nhưng nhất định sẽ phối cho Lôi Mông loại dược tề tốt nhất. Chỉ khi đối phương không có ý định phản bội cậu, nếu như đối phương phản bội cậu, cậu liền phối chế một lọ dược để tiêu diệt Lôi Mông!
Bất quá vẫn là không nên, địa vị Lôi Mông ở đế quốc quan trọng như vậy, còn muốn tới chiến trường. Không huỷ hoại dị năng đối phương, liền hủy đi dung mạo của đối phương, các biện pháp chữa trị đều không chữa trị tốt vết thương loại này.
"Xem hoa đi." Du Thanh cầm một đóa hoa hồng màu đỏ nhét vào trong tay Lôi Mông.
"Không phải muốn để ta ăn nó đi?" Lôi Mông lúc nãy còn tưởng rằng Du Thanh muốn đem hoa trực tiếp nhét vào trong miệng của hắn.
"Hoa trang trí cùng với hoa dược liệu không giống nhau, hoa trang trí lưu lại lượng thuốc quá nhiều." Du Thanh tỏ vẻ chính mình sẽ không có khả năng đem dược vật còn tàn dư thuốc nhét vào trên người bạn lữ của chính mình, rất không vệ sinh: "Ăn vào sẽ làm đau bụng, quấy rầy người khác."
"Quấy rầy cậu nghỉ ngơi sao?" Lôi Mông ngửi ngửi đóa hoa hồng kia: "Vẫn là xem loại hoa khác đi."
"......" Du Thanh tại sao lại cảm thấy đối phương giống như đem đóa hoa kia trở thành cậu, ngửi cái gì, có cái gì tốt mà ngửi.
Chuyện Lôi gia chuẩn bị tiệc cưới ở Đế Tinh được lan truyền khắp Đế tinh, đã từng có không ít người muốn đem Omega hoặc là nhân ngư trong nhà gả cho Lôi Mông, đều không có thành công.
Hiện giờ, bọn họ càng không thể có suy nghĩ chờ đợi vị nhân ngư này sinh hạ hài tử, lại thay thế. Việc làm như vậy quá đê tiện, không phải việc con người nên làm, chỉ cần đầu óc Lôi Mông không có vấn đề, sẽ không khả năng vứt bỏ nhân ngư kia để cùng những người khác ở bên nhau.
Đại bộ phận quý tộc vẫn là tương đối chú trọng một nửa của mình, bạn đời hợp pháp, không thể để người bên ngoài có thể tùy ý thay thế được được. Không phải quý tộc nào cũng sở hữu tình nhân ở bên ngoài, nếu là muốn có người khác, sớm đã có, chứ không phải chờ đến sau khi kết hôn.
Vì vậy, đại đa số mọi người đều không có ý nghĩ đi làm khó xử Lôi phu nhân, ngược lại nghĩ tới Lôi phu nhân xuất thân không tốt, nếu là bọn họ ủng hộ Lôi phu nhân, có lẽ còn có thể được Lôi phu nhân coi trọng, nhờ Lôi gia đạt được chỗ tốt. Số ít người còn lại thì khinh thường Du Thanh, bọn họ cũng không có nhiều cơ hội tới gần Du Thanh như vậy.
Bởi vì Du Thanh không có cha mẹ, không có trưởng bối, ý tưởng ban đầu của Du Thanh chính là tổ chức hôn lễ đơn giản như vậy, cậu cũng không tìm thấy người thích hợp để đảm đương trưởng bối. Lôi Mông đề nghị tìm Sở nhị phu nhân, sau khi được Du Thanh đồng ý, mới nhờ bạn tốt Sở Tiêu thăm dò thái độ Sở nhị phu nhân, tìm hiểu tốt sau đó mới mở lời.
Lôi Mông biết Sở nhị phu nhân cùng Sở nhị gia không có khả năng nhận con nuôi, cũng không có muốn cho bọn họ nhận, chỉ là giúp đỡ Du Thanh một chút đảm đương thân phận trưởng bối.
Khi Sở Tiêu cùng Sở nhị phu nhân nhắc tới, Sở nhị phu nhân liền đáp ứng.
"Gọi cho bọn chúng lại đây đi." Sở nhị phu nhân không có cự tuyệt.
Chỉ cần Sở nhị phu nhân không có cự tuyệt, Sở nhị gia liền không khả năng cự tuyệt.
"Nếu như bọn họ đã đến đây, liền không thể đổi ý." Sở Tiêu nhắc nhở mẹ, nếu như không muốn, hiện tại liền có thể cự tuyệt. Để người ta tới rồi, mới cự tuyệt, vậy biến thành trêu chọc người khác.
"Không đổi ý." Sở nhị phu nhân nhấn mạnh: "Lôi phu nhân cũng là một đứa nhóc đáng thương, nhân ngư tự nhiên, như thế nào liền......"
Từ từ, nhân ngư tự nhiên, như thế nào lại trở thành cô nhi? Đế quốc lại không có đem nhân ngư tự nhiên nhốt lại, còn cung cấp các loại phúc lợi, hài tử sau khi sinh hạ được mấy ngày, là Alpha hay là Omega, cũng hoặc là nhân ngư, đều có thể tra được, trừ phi là sự kiện vào ngày hôm sau.
Sao có thể có người không cần hài tử nhân ngư tự nhiên? Nếu tính đến chuyện gia tộc phát sinh nguy hiểm lớn, đều có thể đem nhân ngư tự nhiên giao cho đế quốc nuôi nấng, không cần phải ném tới cô nhi viện.
Sở nhị phu nhân liền nghĩ đến hài tử chính mình đánh mất, hiện tại muốn giúp đỡ Du Thanh, cũng liền nghĩ nhiều thêm một chút. Không thích hợp, nhân ngư tự nhiên, sao có thể trở thành cô nhi.
"Hiệp hội bảo hộ nhân ngư không có điều tra." Sở Tiêu nói, ai cũng đều biết chuyện này có vấn đề, nhưng nhân ngư tự nhiên thưa thớt như vậy, không có quốc gia nào sẽ đem nhân ngư tự nhiên trở thành gián điệp, vì sợ người ta sẽ bắt sống nhân ngư. Hiệp hội bảo hộ nhân ngư không điều tra cụ thể, chỉ cần bảo đảm Du Thanh không gặp nguy hiểm là được: "Đó là chuyện riêng của Lôi phu nhân."
Đế quốc thập phần tôn trọng riêng tư của công dân, nội chiến ở các quốc gia loài người rất ít, hầu như đều thông nhất chống loại đối ngoại. Tinh tế tràn ngập đủ loại nguy hiểm, sinh vật có trí tuệ ở bên ngoài tinh hệ đối với nhân loại như hổ rình mồi, nếu như có thời gian nội chiến, không bằng để đi nghiên cứu kỹ thuật khoa học đối phó người ngoài hành tinh.
"Tuổi tác của cậu ấy có đúng không?" Sở nhị phu nhân càng nghĩ càng hy vọng Du Thanh chính là hài tử mình đánh mất, nếu như hài tử rớt vào biển rộng, hài tử lại là nhân ngư, cơ duyên trùng hợp lại bị người xa lạ hoặc con thú nào đó đưa vào bờ biển. Nhân ngư sau khi cái đuôi biến thành hai chân, những người khác liền rất khó nhận ra người kia là nhân ngư.
Không phải còn có quái thú trong rừng rậm nuôi dưỡng tiểu hài tử, sói con linh tinh sao?
Sở nhị phu nhân đã từng suy nghĩ vô số lần, dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, vẫn còn nghĩ. Mất năm nay hiện tại vẫn còn tốt, hai ba năm đầu, Sở nhị phu nhân thường xuyên chạy tới cô nhi viện, xem đứa nào cũng giống như là hài tử của nàng, phải làm xét nghiệm ADN.
Sau khi trôi qua vài năm, Sở nhị phu nhân mới không còn điên cuồng như vậy, cũng không còn ại chạy tới cô nhi làm xét nghiệm ADN.
Trong lòng Sở nhị phu nhân vẫn còn có hy vọng nho nhỏ, hy vọng lúc trước hài tử người kia ôm là giả, ôm mộng quá khứ, hài tử thân sinh của chính mình bị ném tới địa phương khác.
"Nhân ngư tự nhiên so với nhân ngư cải tạo đáng tin cậy hơn, nhưng cũng có khác biệt." Sở Tiêu nghĩ Lôi phu nhân người ta chính là một cô nhi, Sở gia bọn họ đang êm đẹp lại muốn cùng người ta làm xét nghiệm ADN, có thể hay không bị người ta coi như kẻ điên.
Sở nhị phu nhân nghe ra ý trong lời của nhi tử, nhưng tâm lý nổi lên cái ý tưởng này, liền không bỏ xuống được đi: "Lén lút, được không?"
"......" Như vậy hắn có phải hay không phải lén lút đi trộm chân lông đầu tóc linh tinh của Du Thanh, Sở Tiêu nghĩ tới chính mình sẽ bị Lôi Mông coi là kẻ biếи ŧɦái hay là bị coi thành tình địch.
Mẹ ruột của hắn đã thật lâu không phát bệnh...... Không đúng, này cũng không phải bệnh, là chấp nhất của người làm mẹ.
"Vạn nhất là đúng thì sao?" Sở nhị phu nhân nói: "Lôi phu nhân tóc dài như vậy, làm sao không có thời điểm, rụng tóc chứ?"
Sở nhị phu nhân nghiêm túc mà tự hỏi vấn đề này, Sở Tiêu cảm thấy chính mình sắp bị bức điên, không thể rụng tóc, có lẽ là người khác.
Loại chuyện này phải làm sau lưng, nếu làm không tốt, dễ dàng xảy ra chuyện.
Sở Tiêu chỉ có thể cùng Lôi Mông nói về chuyện này, năm đó Lôi Mông cũng là một người trưởng thành, biết Sở nhị phu nhân đã từng nổi điên mà đi cô nhi viện tìm hài tử, đáng tiếc tìm không thấy. Nhiều năm qua đi như vậy, Sở nhị phu nhân lại nghĩ muốn làm lại việc này hay sao?
"Không phải cũng không sao." Sở Tiêu chột dạ, ngữ khí có chứa khẩn cầu: "Lén làm đi, cũng không có ảnh hưởng cái gì."
Sở Tiêu không hy vọng mẫu thân bị người ta nói bởi vì Du Thanh là Lôi phu nhân liền đi ăn vạ, muốn cùng Lôi gia có quan hệ. Dù sao bọn họ cũng không có kế thừa Sở gia, chính là được phân chia một ít gia sản, lão gia tử còn sống, cũng có thể đuổi bọn họ.
Sở gia không kém, nhưng bọn họ cũng không quản được suy nghĩ vớ vẩn của những người đó. Nếu như bọn họ nói Sở gia còn được, chỉ sợ có người nói Lôi phu nhân muốn leo lên Sở gia, vốn là do Sở gia động tay, lại biến thành chuyện để người khác bôi nhọ Du Thanh.
"Chúng ta làm như vậy, xác thật không nên." Sở Tiêu thừa nhận Sở gia hiện tại làm như vậy không tốt, nhưng hắn chung quy vẫn là không muốn dùng gen của những người khác thay thế Du Thanh, nếu phải làm thì phải làm thật sự.
"Nhân ngư xét nghiệm ADN có độ chính xác thấp." Lôi Mông nói, đã từng có nhân ngư tự nhiên cùng người nhà làm xét nghiệm ADN, phát hiện không phải thân sinh. Người nhà kia thiếu chút nữa sụp đổ, cũng may có giải thích của khoa học, nhân ngư tự nhiên có chưa gen nhân ngư, trong quá trình mang thai, khả năng sẽ phát sinh biến dị, cùng loại với tiến hóa.
Nhân ngư cải tạo, chính là lợi dụng kỹ thuật chữa bệnh hiện có đem đoạn ngắn trong gen nhân ngư dung nhập nhân thể. Nhân ngư tự nhiên trong quá trình mang thai, cũng có thể có quá trình cùng loại, chẳng qua là cải tạo từ bên trong, chứ không phải can thiệp từ bên ngoài.
Nguyên nhân chính là vì nhân ngư tự nhiên xét nghiệm ADN độ chính xác không cao, cho nên tại thời điểm giám định sẽ hạ thấp tỉ lệ phần trăm tương tự. Nhưng là nhân ngư tự nhiên còn có hy vọng giám định ra thân sinh cha mẹ, nhân ngư cải tạo thì rất khó.
Lôi Mông không phải không muốn, mà là bởi vì độ chính xác thấp, khả năng xuất hiện con ruột biến thành không không cùng huyết thống. Đương nhiên, cơ bản không có khả năng xuất hiện không huyết thống biến thành có.
Chuyện này quá phức tạp, Lôi Mông cho rằng sự tình phức tạp như vậy, rất ít khi đi làm. Không phải nói là nhân ngư tự nhiên liền giám định không ra, mà là nhất định có xác suất giám định không ra.
"Chính là cá trong biển sâu cùng gen nhân loại đều có độ tương tự nhất định." Lôi Mông nhấn mạnh: "Làm một lần là được."
Sở Tiêu minh bạch ý tứ Lôi Mông, đó chính là đừng thật sự coi trọng. Nếu như là thật sự, bọn họ cũng không có chứng cứ chứng minh là bọn họ có quan hệ huyết thống, nhân ngư có thể ở biển rộng sống sót, nhất định càng thiên về hướng là loại nhân ngư thuộc về biển sâu.
"Coi như an ủi đi." Sở Tiêu mất mát, rõ ràng ngay từ đầu chưa từng ôm hy vọng, nghe được bạn tốt nói như vậy, tâm tình vẫn là thập phần hạ xuống.
Vì đối phó tốt mà giấu giếm đối phương, Lôi Mông không thích làm như vậy, huống chi lúc này đây sự tình cũng không có gì cần giấu giếm.
Vì thế sau khi ở cùng Sở Tiêu, Lôi Mông liền đi tìm Du Thanh, nói cho cậu chuyện lúc nãy.
"Vậy giám định đi, để cho mọi người đều an tâm đi ngủ." Du Thanh không sao cả, dù sao cũng không có khả năng là đúng.