Chương 27: Tranh phong

Trong phòng tiệc, có rất nhiều người chứng kiến cảnh Lôi Mông cùng Du Thanh thân mật, bọn họ không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, không lẽ ngăn cấm phu phu người ta ân ái hay sao. Dù sao người ta là phu phu hợp pháp, nếu như là tiểu tam, lấy quyền thế của Lôi gia, muốn ân ái cũng có thể tú ân ái.

"Không đi tìm lão công của cậu sao?" Du Thanh cố ý nói với Tần Miên.

"......" Tần Miên không muốn trả lời, Diệp Hải Sinh không có tới, Diệp Hải Sinh cũng mặc kệ cậu tham gia yến hội, chỉ nói đừng để ở bên ngoài gặp rắc rối, bởi vì Diệp Hải Sinh không muốn cúi đầu vì cậu đi theo người khác xin lỗi.

Tần Miên đã sớm quen Diệp Hải Sinh vô tình, nghĩ chỉ cần chính mình trả giá nhiều, nhất định có thể thay đổi thái độ ác liệt của Diệp Hải Sinh. Diệp Hải Sinh muốn Diệp gia, như vậy cậu liền trợ giúp Diệp Hải Sinh đạt được Diệp gia, việc đầu tiên cần phải làm là cùng các quý phu nhân có nhiều quan hệ, để cho bọn họ có thể ở bên người lão công bọn họ thổi thổi gối đầu phong*, làm cho bọn họ giúp đỡ Diệp Hải Sinh.

"Ăn một chút gì đi." Lôi Mông lười đi để ý Tần Miên: "Trước khi ra ngoài, em cũng không ăn gì nhiều, ăn mấy trái cherry, làm sao có thể no."

"Uống sữa bò rồi." Du Thanh nhấn mạnh.

"Chỉ là nước." Lôi Mông lôi kéo Du Thanh đi đến chỗ điểm tâm ngọt: "Ăn chút điểm tâm trước đi."

"Cùng nhau ăn." Du Thanh nghĩ có Lôi Mông ở bên cạnh sẽ tốt hơn một chút, đối phương cũng hiểu được cách trêu chọc người khác, vậy cậu không cần dùng tươi cười cứng đờ của chính mình đối mặt với những quý phu nhân đó.

Tần Miên bị bỏ lại tại chỗ, nhấp môi, nhưng không nhịn được, ai bảo quyền thế của cậu không có lớn mạnh như Lôi gia chứ.

Sở nhị phu nhân nhìn thấy hành động Tần Miên, chỉ nghĩ người tam phòng mang đến vẫn như cũ so với năm đó giống hệt nhau, không có bản lĩnh gì, chỉ hiểu được các loại thủ đoạn. Sở nhị phu nhân đến nay không thể quên hài tử mất đi năm đó, tìm không thấy thi cốt, vãn kiên trì cho rằng hài tử còn sống, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì, biển rộng xanh thẳm không phải một nơi dành cho một đứa bé có thể ở lại lâu dài.

Biển rộng còn có thủy quái, dù cho một đứa bé có thể miễn cưỡng ở lại một thời gian, nhưng sau đó rất mau sẽ bị những quái thú ăn thịt.

Mặc kệ hài tử có đổ máu hay không, những quái thú đó đều sẽ đem trẻ con trở thành đồ ăn. Không cần kể tới trẻ con, ngay cả người lớn cũng nên chú ý hơn khi ở trên biển, thật cẩn thận mà bơi, chú ý bốn phía, để tránh thình lình xảy ra chuyện bị quái thú đánh đến trở tay không kịp.

Người mà Sở tam phu nhân cùng với người có quan hệ tốt với Sở tam phu nhân không xem trọng, Sở nhị phu nhân liền xem trọng.

Tỷ như hiện tại, Sở nhị phu nhân liền cảm thấy Du Thanh phi thường thuận mắt, làm cho người nhìn thoải mái. Không giống như Tần Miên, khiến cho người chán ghét.

Lôi gia hiện tại là Lôi Mông đứng đầu làm chủ, Du Thanh chính là chủ mẫu Lôi gia, Sở nhị phu nhân không cảm thấy chính mình chủ động tìm Du Thanh liền bị hạ thấp thân phận.

"Lôi phu nhân." Vừa lúc Lôi Mông đang đi lấy trái cây cho Du Thanh, Sở nhị phu nhân mỉm cười đi đến bên người Du Thanh: "Loại bánh kem dâu tây này vị không ngọt lắm, thanh đạm một ít."

Nếu là tiểu nhi tử của chính mình còn sống, phỏng chừng cũng có sức sống có tinh thần phấn chấn giống người trẻ tuổi trước mặt nàng đi.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Sở nhị phu nhân vẫn không quên được đứa con trai út, sau khi tiểu nhi tử xảy ra chuyện, nàng có một đoạn thời gian đều không có nói chuyện vớ chồng. Thân thích kia của Sở tam phu nhân chính là bởi vì thích thượng chồng của nàng, không thể làm nổi tiểu tình nhân, câu dẫn không được Sở nhị gia, lúc này mới động thủ đối với hài tử do Sở nhị phu nhân sinh.

Bởi vậy, Sở nhị phu nhân đặc biệt chán ghét những kẻ thứ ba, cũng chán ghét những người có ý đồ câu dẫn người của người khác.

Tần Miên, trùng hợp chính cùng một loại người mà Sở nhị phu nhân chán ghét. Chẳng qua Tần Miên không có nhiều xuất hiện ở trước mặt Sở nhị phu nhân, Sở nhị phu nhân tự nhiên không có khả năng chạy đến trước mặt tiểu bối nói Tần Miên không phải.

"Thanh đạm một chút cũng tốt." Du Thanh không thích ăn quá ngọt, khi còn nhỏ ăn đồ trong biển, làm sao có thể ngọt như vậy, có chút ngọt cũng đã không tồi.

Có lẽ là khi còn nhỏ đã hình thành thói quen ăn uống, sau khi Du Thanh lên bờ, vẫn giống như cũ không thích ăn đồ quá ngọt. Quá ngọt, sẽ làm Du Thanh cảm giác chán ngấy, ngọt quá mức sẽ che mất mùi thơm của món ăn.

Du Thanh không quen biết người trước mắt, cũng không có người giới thiệu, bởi vì mọi người thọ mệnh dài, hơn nữa bảo dưỡng tốt, nhìn qua cũng trẻ hơn so với số tuổi thật. Bất quá Du Thanh vẫn có thể cảm giác được người trước mắt so với cậu lớn hơn, chỉ là kêu dì cũng không được tốt đi, có thể khiến người khác cảm thấy mình cho rằng họ lớn tuổi.

"Xin chào." Du Thanh không biết xưng hô như thế nào với người trước mắt, chỉ đơn giản chào hỏi: "Bánh kem dâu tây này không tồi, vị sầu riêng phỏng chừng cũng không tồi, con càng thích trực tiếp ăn sầu riêng, đặt ở trong bánh kem, không quá thích."

Sầu riêng không giống như là quả xoài linh tinh dễ cắt thành khối, bánh kem sầu riêng, chính là đem thịt sầu riêng đập nát mà làm.

Du Thanh không thích, càng thích trực tiếp lột sầu riêng, ăn thịt sầu riêng tươi.

"Mỗi người có cách ăn riêng." Sở nhị phu nhân mỉm cười.

Có lẽ là do người trước mắt tương đối thuần túy, Sở nhị phu nhân liền muốn nhìn thêm một chút, nếu như tiểu nhi tử còn tồn tại, tiểu nhi tử hiện tại sẽ đang làm gì. Người trẻ tuổi, nếu như dị năng cao, khả năng sẽ tiến quân vào quân bộ, cũng có khả năng làm chính trị, hoặc có thể là làm việc nhẹ nhàng mà sống.

Sở nhị phu nhân sinh ba hài tử, thời gian trước sau có khoảng cách lớn, tiểu nhi tử so với đứa con thứ hai nhỏ hơn gần một trăm tuổi. Đại nhi tử cùng con thứ hai cũng không chênh nhau bao nhiêu tuổi, không có khả năng cãi nhau với con út, phỏng chừng cũng là đem tiểu nhi tử xem như con cái mà nuôi dưỡng, đều yêu thương tiểu nhi tử, cũng có khả năng sủng ra một đứa trẻ ăn chơi trác táng.

Cho dù là trở thành một người ăn chơi trác táng gây họa khắp nơi, đều so với việc vừa sinh ra đã bị người mưu hại tốt hơn nhiều.

Sở nhị phu nhân nhìn Du Thanh, trong lòng có chút khó chịu, chỉ cần tưởng tượng đến tiểu nhi tử, nàng không có cách nào cao hứng.

"Ngài......" Du Thanh thiếu chút nữa nói một tiếng " nén bi thương ", sau khi nhận thấy được đáy mắt bi thương của đối phương, cậu liền bưng lên tiểu bánh kem chuẩn bị rời đi: "Tôi đi trước."

Du Thanh không hiểu cách làm thế nào để an ủi một người xa lạ, rời đi là biện pháp tốt nhất.

"Đi đi." Sở nhị phu nhân không có giữ Du Thanh lại, không dám lại làm ra biểu tình bi thương. Đây là đại phòng nơi tổ chức yến hội, nếu như chính mình ở ngay lúc này biểu hiện ra bi thương, cũng không thay đổi được gì.

Du Thanh nhanh chóng liền cùng Lôi Mông hội hợp, Lôi Mông bưng mâm trái cây, bên trên là tiểu cà chua, cherry, dưa hấu......

"Người kia là ai?" Du Thanh dò hỏi Lôi Mông.

"Sở nhị phu nhân." Lôi Mông trả lời: "Là mẹ của Sở Tiêu, người lần trước đã mang em đi gặp mặt."

"Khó trách cảm thấy nàng có chút quen thuộc." Du Thanh khẽ gật đầu, hóa ra là mẹ của bằng hữu Lôi Mông, cũng không có gì lạ.

Cách đó không xa, biểu tình của Sở tam phu nhân không tốt, Tần Miên vừa mới cùng Du Thanh nói chuyện, Sở nhị phu nhân liền đến, là cho Du Thanh mặt mũi sao? Người ta là Lôi phu nhân, làm sao cần tới Sở nhị phu nhân ra mặt, Sở tam phu nhân liền cho rằng là do Sở nhị phu nhân cố ý không muốn cho nàng thể diện, cố ý đi tìm Du Thanh.

"Nhị tẩu." Sở tam phu nhân biểu tình không vui mà nhìn Sở nhị phu nhân, "Miên Miên là một đứa trẻ tốt, Lôi phu nhân cũng không phải là người dễ đối phó, Miên Miên bị cậu ta......"

"Đừng cho rằng ai cũng là ngốc tử." Sở nhị phu nhân lạnh giọng: "Là Tần Miên chạy đến trước mặt Lôi phu nhân, chọc người ta không thoải mái. Người ta không có trực tiếp nhăn mặt, đó là cấp cho Sở gia mặt mũi."

Sở nhị phu nhân hiểu ra ý tứ Sở tam phu nhân, chính là muốn nói Tần Miên không có sai, đều là người khác sai. Mạch não của Sở tam phu nhân so với dĩ vãng giống nhau, đem người khác trở thành ngốc tử, cho rằng người khác nên vây quanh bọn họ.

"Một thân phận thấp hèn......"

"Tam muội." Sở đại phu nhân thấy hai đệ muội đứng cùng một khối, sợ xảy ra chuyện, liền đi tới. Liền nghe được Sở tam phu nhân ở đây hạ thấp Lôi phu nhân: "Trời lạnh, nếu như không thoải mái, thì nên tìm bác sĩ xem cho thỏa đáng."

Đừng nói chuyện không có đầu óc, đừng làm chuyện đắc tội với người ta.

Nếu là Sở tam phu nhân ở đại phòng tổ chức trong yến hội đắc tội với người khác, thì thể diện của đại phòng cũng bị Sở tam phu nhân đạp dưới lòng bàn chân. Sở đại phu nhân mặc kệ hai đệ muội ngày thường như thế nào cũng không muốn đối phó, nhưng cũng phải an tĩnh ở đại phòng trong yến hội, không được làm loạn.

Sở tam phu nhân có chút sợ đại phòng, Sở lão gia tử liền về phe cùng người của đại phòng. Nếu là người đại phòng ở trước mặt lão gia tử nói tam phòng không đúng, không tốt. Cho nên Sở tam phu nhân thực mau liền rời đi lặng lẽ, không dám nói thêm chuyện Du Thanh không phải.

Diệp Hải Sinh không ở đây, Hạ Tử Diễn liền nghĩ muốn quen biết thêm một ít quý tộc, có thêm nhiều con đường để lựa chọn. Chỉ là Hạ Tử Diễn không nghĩ tới việc muốn bại lộ thân phận nhân ngư cải tạo, trong yến hội này lại có nhiều quý tộc thân phận cao, những người đó sao có thể chạy tới phản ứng chuyện Hạ Tử Diễn đang dùng dược vật duy trì hai chân đây.

Trong yến hội còn có các nhân ngư khác, Hạ Tử Diễn bị coi thường.

Hạ Tử Diễn tâm tình rất khó chịu, thoạt nhìn không có người đối với hắn nhất kiến chung tình, không có vài người tìm hắn trò chuyện, thật sự không đúng. Hắn chính là từ một thế giới khác xuyên qua, những người này đều là người trong sách, Hạ Tử Diễn cho rằng chính mình so với những người trong sách này cao quý hơn, lại không biết chuyện hắn có thể còn tồn tại, liền tính là một chuyện thực may mắn, thế giới này cũng không có nhiều chuyện nhất kiến chung tình như vậy.

Thông qua lời Lôi Mông giới thiệu, cùng với một ít quý phu nhân chủ động tiến lên, Du Thanh gặp được không ít người.

"Thật không dễ nhớ." Du Thanh nhẹ nhàng mà lôi kéo quần áo Lôi Mông, nhỏ giọng nói: "Không nhớ được."

"Không sao cả." Lôi Mông lúc nãy còn cho rằng Du Thanh véo hắn là bởi vì chính mình ôm cậu, đối phương thực tức giận, hiện tại nhìn không bộ dạng đang so đo Du Thanh, nghĩ thầm chuyện kia quả nhiên là ảo giác chính mình. Dù sao cũng là lão bà của chính mình, nên ôm nhiều hơn một cái, "Gọi sai, bọn họ cũng sẽ mỉm cười bình thường mà cùng em nói chuyện. Huống chi...... Em sẽ gọi sai sao?"

"Không, sẽ không." Du Thanh nghiêm túc, nói đùa, không biết tên của người ta, có thể nói " xin chào ", nếu không nữa thì, muốn cùng ai nói chuyện chỉ cần nhìn họ, không nhất định phải nói tên họ làm gì.

Du Thanh tỏ vẻ chính mình không có ngốc một cách nông nỗi như vậy, chính là cảm thấy khó nhớ.

Du Thanh cùng Lôi Mông dựa thật sự gần, thường xuyên nói nhỏ. Không ít người đều nhìn thấy bọn họ thân mật như vậy, một đám người liền nhận thức Lôi phu nhân ở Lôi gia có địa vị quan trọng như thế nào, Lôi Mông trước kia rất ít tham gia yến hội này nọ, lúc này đây cũng là muốn bồi Lôi phu nhân tới.

Trong lúc diễn ra yến hội, Sở nhị phu nhân thỉnh thoảng nhìn về phía Du Thanh. Chờ yến hội kết thúc, sau khi về đến nhà, Sở nhị phu nhân nhịn không được hỏi đứa con thứ hai Sở Tiêu.

"Đã từng gặp qua Lôi phu nhân vài lần sao?" Sở nhị phu nhân hỏi.

"Hôm nay, xem như là lần thứ hai." Sở Tiêu trả lời: "Cậu ấy không có đa tâm cơ như vậy."

Cho dù số lần gặp mặt tuy ít, Sở Tiêu đối với Du Thanh ấn tượng rất tốt, đối phương muốn gả cho quý tộc, này cũng không sao cả. Con người mà, tốt nhất vẫn nên có chút tâm cơ, mới sẽ không bị người khác thương tổn.

"Nếu như đệ đệ của con còn sống, cũng không có tâm cơ gì đi." Sở nhị phu nhân cảm khái: "Cũng không biết đệ đệ ngươi là Alpha, hay là Omega, cũng có thể là Beta, cũng không sao cả."

Sở nhị phu nhân liền nghĩ đến tiểu nhi tử không cần có bao nhiêu đại năng lực, thoải mái dễ chịu sinh hoạt là được, đáng tiếc nàng hiện tại nghĩ tới chuyện gì cũng vô dụng.

"Lôi phu nhân là cô nhi." Sở Tiêu nói: "Mẹ có thể nhận cậu ta làm...... giúp đỡ cậu ấy một ít."

Sở Tiêu vốn dĩ muốn nói con nuôi, nhưng vẫn là thôi đi, mẫu thân nếu như muốn nhận con nuôi, liền nhận nuôi cô nhi. Chỉ là cha mẹ không muốn để những người khác thay thế vị trí của đệ đệ, có thể làm từ thiện, lại không có khả năng đem đứa trẻ khác nuôi dưỡng thành con mình, cũng không có khả năng nhận làm con nuôi.

"Cô nhi, thật là không dễ dàng." Sở phu nhân gật đầu: "Có thời gian rảnh có thể gặp cậu ấy nhiều hơn."

Sở phu nhân chua xót, nàng đã từng hy vọng nhi tử chính mình được ngư dân cứu, cố tình cái khả năng đó có sác xuất cơ hồ bằng không.

----------------------------------------------------------------

Thổi thổi gối đầu phong*: Những lời vợ hoặc nhân tình khuyến khích trên gối. Chủ yếu đề cập đến việc can thiệp vào công việc của người đàn ông.