Chương 25: Thân mật

Yêu đương chắc chắn không phải một việc dễ dàng, Du Thanh cho rằng chuyện này so với chuyện phối chế ra dược cấp cao còn muốn khó hơn. Nói dễ nghe thì, nói như thế nào nhỉ, gọi chồng ơi? Rất nổi da gà.

Du Thanh không có muốn xem lại chính mình, cùng lắm thì quay lại tìm trên mạng chuyện nhân ngư là yêu đương như thế nào. Có lẽ sẽ sẽ tra được đại khá, nhân ngư chỉ cần chờ được gọi là được rồi, thời đại này địa vị nhân ngư chính là cao như vậy.

Nếu như gặp phải quý tộc, nhân ngư gả cho quý tộc, nhân gia sẽ nói muốn yêu đương sao, có quyền thế có tiền là được, muốn ăn cái gì liền mua cái đó, muốn yêu không hay không yêu làm gì, yêu lại không thể làm gạo ăn.

"Cậu có tin nhắn." Không đợi Du Thanh suy nghĩ nhiều, Lôi Mông chỉ chỉ quang não trên giường: "Có người hỏi cậu có phải hay không mất trí nhớ."

Nếu đã thấy được, vậy không cần phải làm bộ cái gì cũng không thấy.

"......" Những người này có phải hay không chính là cảm thấy cậu là Úc Nhân, cậu chính là vậy, hỏi mất trí nhớ hay không mất nhớ làm gì, có bản lĩnh liền tìm ra chứng cứ đi, Du Thanh chính là cố ý dùng khuôn mặt giống nhau.

Cần gì phải đi chỉnh dung, dùng chính khuôn mặt vốn dĩ của mình không tốt sao.

Mất trí nhớ, ai mất trí nhớ, làm sao có thể dễ dàng mất trí nhớ như vậy.

Du Thanh nhìn Lôi Mông liếc mắt một cái, "Mất trí nhớ là không có khả năng, người dị năng thân thể khoẻ mạnh. Nếu là mất trí nhớ, tôi hiện tại chính là một đóa hoa nhu nhược ngạo kiều."

Nếu như mất trí nhớ, làm sao có khả năng đem thân phận nhân ngư giấu giếm tốt như vậy, ngẫm lại đều không thể. Mất trí nhớ, liền không biết chính mình có tiền hay không, không biết sinh hoạt như thế nào, không biết thân phận của chính mình, dù sao cũng phải tiếp xúc với người khác, sẽ sớm bại lộ thân phận.

"Mềm mại đáng yêu, cũng có thể." Lôi Mông trả lời: "Tính cách của một người rất khó thay đổi, chỉ cần qua một thời gian chắc chắn sẽ bại lộ bản chất."

"Anh là một người...... rất thích hợp để kết bạn." Du Thanh không cấm nói như vậy.

"Nói bậy, chúng ta là phu phu." Lôi Mông nhấn mạnh, đồng nghiệp, cả đời đều không thể làm đồng nghiệp, trừ phi vừa làm phu phu vừa làm đồng nghiệp. Cái quan hệ đồng nghiệp này, cũng đừng mong sẽ đơn phương tồn tại.

"Đúng vậy." Du Thanh cười khẽ một chút: "Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm."

Du Thanh đem Lôi Mông từ trên giường kéo lên: "Quang não khi nào xem cũng được, bên trong cũng không có gì."

"......" Như thế nào lại cảm thấy người trong lòng đang dỗ dành chính mình, Lôi Mông tỏ vẻ chính mình thật sự không có muốn xem trong quang não có cái gì, chỉ là trùng hợp nhìn đến tin nhắn thứ nhất kia.

"Được rồi, anh, tiền nhiều, thế đại!" Du Thanh nói: "Không nhắc đến việc tôi có mất trí nhớ hay không, nếu như tôi thật sự mất trí nhớ, nhất định cũng không phải loại người chỉ cần tình yêu không cần tiền."

Mấu chốt là cậu thật sự không có mất trí nhớ, còn có Diệp Hải Sinh lại là người như vậy, ai dám vội vàng làm tiểu tam, không đáng.

Mặc kệ ai là người gửi tin nhắn, Du Thanh cũng không thể để ý.

Chờ Lôi Mông đi đánh răng rửa mặt, đang chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh, Du Thanh quang não lại vang thông báo, có người gửi tin tức cho cậu.

"Tôi là Âu Dương Cảnh, người đã từng là bằng hữu của cậu, có vấn đề gì thì có thể liên hệ tôi." Âu Dương Cảnh vẫn là lại gửi cho Du Thanh tin nhắn.

Không thể nói Âu Dương Cảnh có thể nhìn rõ hay không, cũng không có khả năng, muốn nói cậu ta không thấy rõ cũng là sai. Cậu ta làm sao không biết Diệp Hải Sinh lợi dụng mình, nhưng bản thân cậu cũng muốn biết Úc Nhân sống như thế nào.

Sau khi Du Thanh nhìn thấy tin nhắn, cuối cùng vẫn là lựa chọn xóa bỏ.

Cậu cùng Âu Dương Cảnh là bạn cùng phòng thời đại học, ngày thường cũng cùng nhau nói nhiều lời một chút, xem như bạn bè. Nhưng Du Thanh không cho rằng bọn họ cần thiết phải liên hệ lại, không phải cậu coi thường Âu Dương Cảnh, mà là Âu Dương Cảnh không cần phải chịu liên lụy những việc.

Du Thanh không cho rằng Diệp Hải Sinh cùng Tần Miên là người sẽ yên ổn sinh hoạt, nếu như thật sự muốn sống tốt, thì trước mắt không nên kiếm chuyện với người khác, Tần Miên cũng không nên để fans đi phê phán người khác. Nói cho cùng, quan hệ của Diệp Hải Sinh và Tần Miên không có tốt như vậy, Du Thanh không muốn Âu Dương Cảnh bị lợi dụng, cũng không muốn người khác dùng Âu Dương Cảnh uy hϊếp mình.

Chỉ là một người bạn bình thường, không nên tạo phiền toái cho đối phương, mới là tốt nhất.

Có đôi khi, Du Thanh cảm thấy chính mình quá mức bình tĩnh, giống như đem bản thân cùng những người khác phân chia giới hạn. Cũng có thể là do khi còn nhỏ cậu sinh hoạt ở trong biển, lúc sau mới lên bờ, cõ lẽ trong khoảng thời gian trước đó cậu cũng một phần hình thành nên tính cách.

Viện trưởng cô nhi viện dù có thân đến đâu, cũng không có huyết thống hay quan hệ người nhà, viện trưởng cũng phải chăm sóc rất nhiều cô nhi, không phải chỉ thuộc về một mình Du Thanh. Du Thanh có quyên góp tiền cho cô nhi viện, nhưng cũng không nhiều. Cậu đối với viện trưởng còn như vậy, thì đừng nhắc Âu Dương Cảnh.

Giữa Úc Nhân và Âu Dương Cảnh, không có thiếu nợ lẫn nhau, bạn bè bình thường, quan hệ bạn cùng lớp, không có liên hệ sâu hơn.

Là, Âu Dương Cảnh hiện tại còn nhớ rõ cậu, là người không tồi.

Chính là...... Coi như cậu lạnh lùng, thân phận hiện tại của cậu thật không thích hợp.

Du Thanh không có trả lời tin nhắn của Âu Dương Cảnh, không cần phải thừa nhận, chính mình biết là được. Đối phương cũng không thể nào giấu tốt bí mật, Diệp Hải Sinh nếu như muốn buộc Âu Dương Cảnh nói ra, tự nhiên sẽ có biện pháp.

"Cứ như vậy đi." Du Thanh nhỏ giọng nói thầm.

Diệp gia, Diệp Hải Sinh cùng Tần Miên không có ngủ cùng một chiếc giường, tới ban ngày, cũng là Tần Miên dọn dẹp sắp xếp, không cho người khác phát hiện.

Chờ đến lúc người Diệp gia cùng nhau ăn bữa sáng, Tần Miên sắc mặt không được tốt, cậu trước nay chưa từng dọn dẹp, không có thói quen ngủ dưới sản, ngủ không ngon.

Nhưng người Diệp gia làm sao có khả năng đi quan tâm Tần Miên, coi như không nhìn thấy, bằng không cho rằng là do Tần Miên cùng Diệp Hải Sinh ngày hôm qua lăn lộn đến quá muộn.

"Quay về thì bớt phát sóng trực tiếp đi." Diệp lão gia tử nhìn về phía Tần Miên, lão gia tử nói chuyện trước nay đều là như thế này, nói một không hai.

Ông thấy được Tần Miên phát sóng trực tiếp, cũng thấy được fans Tần Miên đang nói Du Thanh không đúng. Lôi phu nhân là người bọn họ có thể tùy ý nói sao?

Mọi người đều không động não nghĩ xem, Du Thanh là Lôi phu nhân, được Lôi gia chống lưng, Lôi gia nếu là muốn đối phó Diệp gia và Tần gia, như vậy Diệp gia cùng Tần gia cũng đừng mong lưu tại Đế Tinh.

"Ông nội......" Tần Miên không nghĩ tới Diệp lão gia tử thế nhưng sẽ ở ngày hôm sau tân hôn của cậu cùng Diệp Hải Sinh nói cái này.

"Đúng vậy, không phải chứ, bá mẫu nói con nghe. Làm phát sóng trực tiếp có thể kiếm được bao nhiêu tiền cùng danh danh tiếng? Con gả đến Diệp gia, còn chưa đủ có danh tiếng sao?" Diệp đại phu nhân cố ý nói: "Fans của con thật ngu ngốc...... Hôm trước nói Lôi phu nhân, ngày hôm qua nói Sở gia, ngày mai lại muốn nói tới người nhà mình."

Diệp đại phu nhân không thích người nhị phòng, liền không thích Tần Miên gả vào nhị phòng. Nhị phòng người muốn cùng đại phòng tranh đoạt gia sản, theo lý thuyết, lớn nhỏ có thứ tự, nên là đại phòng được nhận càng nhiều, mới có thể càng phát triển tốt Diệp gia.

Diệp gia phải có Alpha cưới nhân ngư, kia hẳn là cũng là đại phòng.

Năm đó, Tần gia cố ý cùng Diệp gia liên hôn, Diệp đại phu nhân còn nghĩ để nhi tử cưới nhân ngư, cho rằng việc hôn nhân vững vàng mà rơi xuống đại phòng bên này. Diệp lão gia tử nguyên bản cũng là định ra đại phòng, kết quả là, Tần Miên lại nói muốn cười Diệp Hải Sinh của nhị phòng.

Muốn nhị phòng thì nhất định phải là nhị phòng, tại sao còn nhận quà do đại phòng đưa, thật là một đóa bạch liên hoa lớn.

Diệp đại phu nhân sao có thể không chán ghét Tần Miên, nếu như Tần Miên sớm cự tuyệt lời đề nghị của đại phòng, như vậy đại phòng cũng sẽ không có mất mặt, bị người ta nói tranh đoạt nhân ngư thất bại.

Nhưng đã gặp được nhân ngư đó, cho nên Diệp đại phu nhân làm sao có khả năng buông tha cơ hội trào phúng Tần Miên, nhân ngư thì như thế nào, thế nhân coi trọng nhân ngư, đó chính là bởi vì nhân ngư rất dễ dàng mang thai hài tử quý tộc. Mà Diệp đại phu nhân đã sớm sinh hạ hài tử, làm gì sợ Tần Miên, không cần phải e dè.

Liên hôn, ai ở đây cũng là liên hôn.

"Đệ muội thế nhưng lại không quan tâm." Diệp đại phu nhân nhìn về phía Diệp nhị phu nhân, "Đừng luôn không phóng khoáng như vậy, lăn lộn những cái vô dụng đó. Vô dụng thì thôi, nếu như liên luỵ trong nhà, thì làm sao bây giờ đây."

Thời điểm Diệp đại phu nhân nói những lời này thường thường nhìn về phía Diệp lão gia tử, nếu là Diệp lão gia tử biểu tình thay đổi, liền không tiếp tục nói.

"Trước kia không kết hôn thì hoạt bát một chút." Diệp nhị phu nhân trả lời, nhìn về phía Tần Miên: "Miên Miên, về nhà lại cùng ta cắm hoa đi."

"Vâng." Tần Miên khẽ gật đầu, trong lòng ủy khuất, cậu làm phát sóng trực tiếp thì làm sao chứ, như thế nào liền không thể làm, cậu làm sao có thể dẫn dắt dư luận đây.

Ngại ngùng trên bàn cơm đều là trưởng bối, Diệp Hải Sinh lại không giúp cậu nói chuyện, Tần Miên cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

"Chơi Tinh Bác là được." Diệp Hải Sinh nói, :"Phát sóng trực tiếp ít làm một chút, ngẫu nhiên chơi chơi, không phải công việc chính là được."

Diệp Hải Sinh còn nhớ rõ Tần Miên xấu mặt ở trên mạng, anh căn bản là không cần Tần Miên đi tìm Du Thanh, Tần Miên còn đi tìm, còn làm phát sóng trực tiếp, làm hại anh ra cũng mất mặt theo. Tận đáy lòng anh vẫn hy vọng Du Thanh là Úc Nhân, là Úc Nhân mất trí nhớ, trong lòng hy vọng như vậy, có đôi khi lại không nghĩ như vậy, lại hy vọng Úc Nhân thật sự đã chết.

Tâm tình của anh rất mâu thuẫn, Du Thanh nếu như chính là Úc Nhân, mặc kệ mất trí nhớ hay không, Úc Nhân đều cùng người khác ở bên nhau. Nếu như Úc Nhân đã chết, như vậy anh ta sẽ không còn được gặp lại Úc Nhân.

Cho nên Diệp Hải Sinh càng thêm thống hận Tần Miên, đây đều là do Tần Miên sai.

Du Thanh làm thê tử Lôi Mông, khó tránh khỏi có quý tộc mời anh ta tham gia yến hội, còn có cái gì tiệc từ thiện tối. Du Thanh trước kia tuy ít khi đi, nhưng cũng từng đi qua, nhưng không có nhiều quý tộc như vậy.

Lôi Mông cho người cấp Du Thanh làm rất nhiều quần áo, quần dài, váy đều có.

Khi Du Thanh nhìn đến váy nhân ngư nạm toản kim cương, khóe miệng hơi run, cay đôi mắt.

"Đây là muốn đem ngôi sao trên trời hái xuống sao?" Du Thanh rất ít khi đem hai chân biến thành đuôi cá, chính là lúc còn ở trong biển cơ bản đều dùng đuôi cá.

"Có thể." Lôi Mông gật đầu: "Tinh cầu nông nghiệp, tinh cầu du lịch...... Tùy cậu lựa chọn."

Lôi Mông trong tay có không ít tinh cầu tư nhân, này muốn trích ngôi sao, đưa ngôi sao, đều có thể.

Vừa lúc Đạt Lý Nhĩ ở bên này, Đạt Lý Nhĩ cảm giác hai người kia yêu đương, vậy cùng thảm hạo tương đương nhau, tình yêu giữa hai thẳng nam. Có vài lời nói hẳn là rất lãng mạn, như thế nào ở trong miệng hai người kia, liền biến thành một chuyện rất bình thường.

Có lẽ là bởi vì Du Thanh không đủ mềm mại? Vẫn là do Lôi Mông không đủ bá đạo, không tiến lên ôm nhân ngư một cái?

Đạt Lý Nhĩ ngẫm lại bộ dạng thời điểm chính mình ngày thường yêu đương, ấp ấp ôm ôm, thân mật cỡ nào. Mà hai người thì sao, khoảng cách tuy không xa, nhưng cũng không có nhiều thân cận, như thế nào lại không có kéo tay, không có tựa đầu vào trong lòng ngực đối phương, nếu không được nữa thì ăn mặc thành nhân ngư đi dạo một vòng đi

"Khó coi sao?" Du Thanh phát hiện Đạt Lý Nhĩ biểu tình không ổn, dò hỏi một câu.

Rốt cuộc nếu như hỏi Lôi Mông, Lôi Mông hẳn là không dám nói khó coi đi.

Nhiều kim cương như vậy, quá đáng giá, nhìn qua cũng không dung tục, còn rất cao quý, Du Thanh cũng không cho rằng váy nhân ngư này khó coi. Chính là cậu chưa bao giờ ở bên ngoài mặc thử váy nhân ngư, nhớ tới năm đó ở bên ngoài chạy trốn, cũng không có mặc qua.

"Đẹp......" Đạt Lý Nhĩ đang muốn nói cậu mặc đẹp lại đã nhận ra ánh mắt Lôi Mông, cảm thấy đối phương muốn dùng ánh mắt đem hắn kéo vào sổ đen, đem hắn xếp vào hộ người cự tuyệt lui tới.

Lôi phu nhân hại hắn, nếu như muốn hỏi có đẹp không, hỏi Lôi đại nhân, hỏi người khác làm cái gì.