Quản gia đã làm việc cho Lôi gia rất nhiều năm, một ánh mắt, một câu nói của Raymond, quản gia liền biết chủ nhân không muốn thấy Diệp Hải Sinh.
Người nối dõi Diệp gia không ít, anh em họ, anh em ruột, đều có. Diệp Hải Sinh so với người cùng lứa tương đối xuất sắc, chính bởi vì Diệp Hải Sinh xuất sắc, Diệp gia cho Diệp Hải Sinh đi liên hôn với nhân ngư, nếu không thì cũng là những người khác.
Quan trọng chính là vị hôn phu nhân ngư hiện tại của Diệp Hải Sinh đặc biệt thích hắn, nếu không những người khác cũng có thể tranh nhau. Điều này cũng dẫn tới người Diệp gia đều cho rằng vận khí Diệp Hải Sinh quá tốt, có vị hôn phu nhân ngư, làm sao còn tưởng nhớ một Omega bình thường, Diệp gia không phải không có người muốn thay thế Diệp Hải Sinh, nhưng nhân ngư chỉ muốn Diệp Hải Sinh, người khác ai cũng không được.
“Có khách sao?” Du Thanh đi đến trước mặt Raymond, “Có khách thì cứ mời vào, không cần quan tâm tôi, tôi có tay có chân, có thể tự mình ăn cơm.”
Du Thanh không muốn người khác bồi cậu, cậu so với những nhân ngư nhu nhược yếu đuối cần người ở bên không giống nhau. Những nhân ngư đó cần người bồi bạn, kề bên. Cũng không thể nói những nhân ngư đó sai, vốn dĩ những nhân ngư tự nhiên lớn lên trong sự sủng ái, còn một ít nhân ngư cải tạo thì thân thể yếu ớt, không có cảm giác an toàn, muốn người bồi, cũng là điều cực kỳ bình thường.
Cậu cũng không nói những nhân ngư đó yếu ớt yêu kiều, hoàn cảnh trưởng thành không giống nhau, tố chất thân thể không giống nhau, cậu không có tư cách đi nói những nhân ngư khác.
Du Thanh chỉ lo cho bản thân là được, cậu không cần quan tâm đến những nhân ngư khác.
“Không phải việc gì gấp, cho hắn trở về đi.” Raymond biểu tình nghiêm túc mà nhìn về phía quản gia, nhưng ngay khi anh nhìn về phía Du Thanh, biểu tình lập tức trở nên ôn hòa, “Ngày thường luôn có người tới, không cần thiết ai cũng đều phải gặp. Nếu gặp người này, người kia, làm sao có thời gian ăn cơm.”
Cho dù là Diệp Hải Sinh, Raymond cho rằng không cần thiết phải gặp mặt. Có lẽ Diệp Hải Sinh muốn xác nhận Du Thanh có phải là Úc Nhân hay không, đối phương nếu muốn biết, bản thân có cần thiết phải cho đối phương biết không?
Raymond tự nhận chính mình không phải là Internet chuyên môn trả lời các vấn đề của người dân, cũng không phải là công cụ tìm kiếm thông tin, không cần thiết phải giải thích cho Diệp Hải Sinh, cũng không cần phải trả lời.
“Đúng vậy.” Du Thanh tán đồng, Lôi gia là đại quý tộc, nhất định có không ít người muốn lôi kéo quan hệ với Lôi gia.
Mặc dù không phải tất cả mọi người đều biết Lôi gia ở nơi nào, nhưng vẫn có người biết.
Du Thanh gả cho Raymond, cũng không muốn thấy những người đó, cậu không thích giao lưu cùng người khác.
“Về sau, nếu là có người muốn gặp em, em cũng không cần thiết phải gặp.” Raymond nói, “Không cần sợ bọn họ không vui, bọn họ không vui thì kệ bọn họ, em thoải mái là được.”
Đừng nhìn Du Thanh hiện tại là nhân ngư, Raymond vẫn lo lắng Du Thanh sẽ bị trào phúng, tỷ như sẽ nói Du Thanh chính là vì gả quý tộc mới đi làm phẫu thuật cải tạo thành nhân ngư, một đám sẽ đem nhân ngư so sánh với máy sinh sản.
Những người đó rõ ràng muốn có nhân ngư, ngoài miệng lại trào phúng người khác, đôi khi giữa nhân ngư với nhân ngư cũng trào phúng nhau.
“Được.” Du Thanh gật đầu, dù cho đối phương không nói, cậu cũng sẽ làm như vậy.
Ở ngoài Lôi gia, Diệp Hải Sinh nôn nóng chờ đợi, vốn nghĩ có thể đi vào, cuối cùng lại bị cự tuyệt.
“Lôi đại nhân không rảnh sao? Còn Lôi……phu nhân thì sao?” Diệp Hải Sinh không muốn nói ra Lôi phu nhân, nhưng hắn lại không thể không nói, nếu trực tiếp gọi tên của Lôi phu nhân, sợ quản gia sẽ cho rằng hắn bất kính với Lôi gia.
“Phu nhân cần bồi đại nhân.” Quản gia trả lời, ông nhìn Diệp Hải Sinh, cũng có thể nhận thấy được người này có điểm không thích hợp, “Trở về đi.”
Quản gia đối với các đại quý tộc nhiều ít đều có hiểu biết, Diệp Hải Sinh đã sớm cùng nhân ngư đính hôn. Như thế nào lại tới Lôi gia, không gặp được Lôi đại nhân, liền muốn gặp Lôi phu nhân, quản gia đương nhiên không có khả năng ngu ngốc mà đi hỏi Du Thanh có thể hay không, nghĩ đến đại nhân cũng không muốn cho Diệp Hải Sinh vào, nếu quản gia ông lại đi hỏi, vậy cực kỳ không có phép tắc.
Diệp Hải Sinh không được gặp Raymond, lại không được gặp Du Thanh, cực kỳ không cam lòng, hắn đứng ở ngoài Lôi gia không chịu đi.
Đã nhiều năm, Diệp Hải Sinh vẫn không chịu kết hôn với nhân ngư. Hắn lên tiền tuyến chiến đấu, lại bị người nhà bắt trở về, một đám đều kêu hắn không cần tưởng niệm bạn trai cũ, muốn hắn quý trọng người trước mặt.
Nhưng mỗi lần đối mặt với vị hôn phu nhân ngư, trong lòng Diệp Hải Sinh vô cùng phức tạp, hắn rốt cuộc không có thích vị hôn phu nhân ngư.
Quản gia thấy Diệp Hải Sinh không có rời đi, cũng không nhiều lời với đối phương, liền xoay người rời đi.
Nếu những người đó vẫn luôn đứng ở ngoài cổng Lôi gia, ảo tưởng có thể nhìn thấy người, nhưng người Lôi gia không vô dụng như vậy, tùy tùy tiện tiện đã bị uy hϊếp. Raymond mặc kệ những người đó đứng ngoài Lôi gia bao lâu, cùng lắm thì cho người xử lý, đem những người đó ném đi.
Lúc này, Raymond không có hỏi nhiều, anh muốn bồi người trong lòng dùng bữa sáng.
“Muốn ăn cái gì liền nói cho quản gia.” Raymond lo lắng cho mình không làm tốt , “Không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, đây không phải vấn đề gì quan trọng.”
Nhất định phải cho người trong lòng ăn những gì tốt nhất, dùng đồ vật tốt nhất, khiến cho người trong lòng luyến tiếc rời đi. Bởi vì nếu rời đi, sẽ không thể hưởng thụ như vậy, thời điểm người trong lòng muốn rời đi sẽ do dự.
Raymond tự nhận là không có khả năng làm sự tình có lỗi với vợ, nhưng khó đảm bảo Diệp Hải Sinh ngu ngốc sẽ làm Du Thanh không cao hứng, làm cho Du Thanh cảm thấy phiền phức, sau đó, Du Thanh sẽ rời đi.
“Sẽ.” Du Thanh liền cảm giác bữa sáng của quý tộc cùng người thường cách xa nhau, hương vị mấy món này cũng thực ngon, so với bánh bao ven đường khác nhau hoàn toàn.
Bột mì không giống nhau, vị thịt không giống nhau……
Khó trách nhiều người muốn gả vào hào môn,chỉ là ăn bữa sáng, cũng có rất nhiều món. Không giống chính mình nếu không phải mua đồ ăn chế biến sẵn để cho người máy hâm nóng, thì chính là đi cửa hàng bên đường để mua thức ăn.
“……” Raymond cầm dao nĩa, suy nghĩ tìm đề tài để nói chuyện.
Nếu răn dạy cấp dưới, Raymond có không ít lời để nói, nhưng khi đối mặt với người trong lòng, không dễ dàng tìm thấy đề tài. Không phải tìm không thấy, mà là lo lắng người trong lòng có hay không thích đề tài đó.
“Không ăn sao?” Du Thanh thấy Raymond trước mặt đều không có động, nói, “Cứ xem tôi là không có khả năng no.”
Tú sắc khả xan……