Chương 8.2: Chung Giường

Sau khi Raymond qua thư phòng ở cách vách, cũng không có xử lý văn kiện. Anh kích động đến mức có thể lái phi thuyền quanh Đế Tinh nhiều vòng, không, anh không có khả năng đi xa như vậy, lỡ em ấy tìm thì sao.

Trên bàn được trang trí theo phong cách cổ xưa, kim giây, kim phút, kim đồng hồ, Raymond nhìn chằm chằm chúng, nhìn kim giây từng chút từng chút chuyển động. Trong phòng thực an tĩnh, kim giây chuyển động, từng tiếng vang lên thật rõ ràng, tích tắc, tích tắc, tích tắc……

Có lẽ là âm thanh ‘tích tắc ’, Raymond nghĩ khi kim giây chuyển động 120 vòng, không, chuyển động 60 vòng đi, là 60 phút, một giờ. Một giờ có thể dài quá không, anh vừa mới cùng Du Thanh lãnh chứng, nếu về phòng quá muộn, đối phương có thể hay không cho rằng anh vì muốn có con, mới cùng đối phương ở bên nhau?

Kim giây chuyển động 30 vòng đi, nếu không vẫn là 20 vòng?

Cuối cùng, kim giây còn chưa di chuyển tới 10 vòng, Raymond đã về phòng.

Lúc đó, Du Thanh vừa tắt quang não, bò lên giường, chuẩn bị nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ. Mà cậu còn chưa nằm xuống, liền thấy Raymond.

“Em lạ…lạ giường sao?” Raymond có chút thấp thỏm, “Em vừa đến một địa phương xa lạ, không ngủ ngon đi. Không có việc gì, ta ở đây.”

Nói xong những lời này, Raymond có chút muốn tát bản thân một cái. Nhưng anh vẫn mặt dày mà đứng cạnh, tính tình nhân ngư đều tương đối mềm, cần người làm bạn.

“Cũng được.” Du Thanh không nghĩ Raymond nhanh như vậy liền trở về, còn nghĩ đối phương muốn ở văn phòng xem văn kiện cả một buổi tối. Dù gì thì nhìn Raymond rất giống một người bận rộn, dù không tăng ca, nó cũng hiếm đi, mà lúc này mới qua bao lâu, “Nếu anh vội……”

“Không vội.” Raymond đánh gãy Du Thanh, “Không có gì việc gì quan trọng hơn so với em, những việc nhỏ nhặt đó, không cần ta nhìn chằm chằm.”

Vì thế Raymond lên giường, giường có hai tấm chăn, mà không phải một cái.

Đây là Raymond cố ý nói quản gia chuẩn bị, để tránh chính mình tư thế ngủ không tốt, làm hại người trong lòng không có chăn. Raymond ngày thường đều là một mình một giường, kể cả khi đi dã ngoại, đó là điều hiển nhiên, trong tiềm thức anh luôn chú ý xung quanh có nguy hiểm hay không.

Raymond lo lắng mình có thể hay không trong khoảng thời gian ngắn không tin người trong lòng ở bên mình, cho rằng đây là mơ, liền một chân đem người đạp rớt.

Sau khi Raymond nằm trên giường, thân thể cứng đờ. Du Thanh đã ngủ, anh vẫn chưa có ngủ, chờ đến sau nửa đêm mới ngủ, mơ màng, theo bản năng căng chặt thân thể, sợ đem người trong lòng đạp xuống.

………………………………………………………

Sáng sớm, khi Raymond tỉnh lại, Du Thanh đã nằm trong lòng ngực anh.

Du Thanh trợn mắt nhìn chằm chằm Raymond, “Có thể buông tay chưa?”

Có lẽ do giường quá mức mềm mại, lại có thể là ngay từ đầu quá mức khẩn trương, Du Thanh ngủ thật sự rất sâu. Khi cậu tỉnh lại, liền phát hiện chính mình ở trong lòng ngực Raymond, muốn thoát ra, đối phương lại ôm càng chặt .

“Đã sáng rồi sao?” Raymond còn chưa buông tay, sau nửa đêm anh xác thật có chút cảm giác, nhớ kỹ người trong lòng ở bên cạnh. Sau đó, anh giống như trực tiếp đem người ôm vào lòng, cảm giác thật mềm mại, thật thoải mái, nhân lúc Du Thanh không có phản ứng gì, Raymond vẫn tiếp tục ôm, luyến tiếc không muốn buông tay.

Cho dù là trong lúc ngủ, cũng rất muốn ôm người trong lòng.

“Đúng vậy.” Du Thanh trả lời, đã là buổi sáng.

“……” Thị lực của Raymond rất tốt, trong đêm tối cũng có thể nhìn rõ. Dù cho trong phòng còn tối, anh cũng có thể cảm nhận được Du Thanh đang nhẫn nại. Nếu anh không buông tay, đối phương sẽ bẻ tay anh ra, “Nếu không lại nghỉ ngơi trong chốc lát?”

“Ký ức của cá chỉ có bảy giây, nhưng không có khả năng quên bụng mình đang đói.” Du Thanh nói.

“Đúng vậy, vẫn nên dậy thôi.” Raymond vội nói, buông tay, buông tay, tuyệt đối không thể khiến người trong lòng đói bụng.

………………………………………………………………………

Lôi gia không phải người bình thường có thể tùy ý đi vào, dù cho Diệp Hải Sinh là quý tộc, cũng không thể tùy tiện vào. Lôi gia có không ít tòa nhà, nhưng Raymond cơ bản chỉ ở một chỗ, Diệp Hải Sinh muốn tìm nơi Raymond ở, tương đối đơn giản, nếu không biết, hỏi quý tộc khác một chút, cũng biết được.

Huống chi đại đa số quý tộc đều ở một khu vực, nơi này được gọi là khu vực dành riêng cho quý tộc. Đương nhiên, tiểu khu này không phải có tên gọi đơn giản thô bạo như vậy, nó được gọi là tiểu khu thần đông.

Không phải tất cả quý tộc đều ở đây,nhưng đại đa số quý tộc đều ở đây.

“Tôi muốn tìm Lôi đại nhân.” Diệp Hải Sinh chung quy vẫn tới Lôi gia, ấn chuông cửa.

Hôm qua Diệp Hải Sinh đi tìm, chưa tìm được nơi ở của Raymond, lúc nãy vừa mới kiếm được.

Người hầu nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Hải Sinh, cũng không trực tiếp cho Diệp Hải Sinh tiến vào, chưa thông báo và có sự cho phép từ gia chủ thì không được phép vào. Hằng ngày, người tới tìm Raymond rất nhiều, không phải ai cũng được vào.

Khi Raymond nghe người hầu nói Diệp Hải Sinh muốn tìm anh, nhíu mày, Diệp Hải Sinh sao tới đây nhanh như vậy.

“Có việc gấp sao?” Raymond vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn thấy Du Thanh đang từ trên lầu xuống, liền thay đổi lời nói. Anh cho rằng chính mình nói như vậy, hẳn là bình thường, anh mới không phải không muốn thấy tình địch, cũng không phải cố ý ngăn cản tình địch nhìn thấy người trong lòng, anh chính là……

Đúng, anh chính là lòng dạ hẹp hòi, không muốn cho Diệp Hải Sinh nhìn thấy Du Thanh.

Mặc kệ người trong lòng dùng thân phận gì trở về, cùng Diệp Hải Sinh không có nửa điểm quan hệ.

Diệp Hải Sinh tính là thứ gì a, Diệp Hải Sinh là một cặn bã, không có điểm nào bằng được Raymond anh. Hằng ngày anh đều nói cho chính mình, người trong lòng không có khả năng quay đầu, tuyệt đối không có khả năng.