Chương 21: Bão tố sắp tới

Sau khi tự nhắc nhở bản thân, Triệu Hạo Dĩnh tiếp tục chuẩn bị món cá một cách chu đáo hơn. Trong khi đó, mỹ nhân xà một bên nghiền bột xương cá một bên nhìn chăm chú về phía biển trời đến ngẩn người. Cái mũi thanh tú của cậu khẽ nhăn một cái, như ngửi thấy mùi hôi, lông mày cũng theo đó mà nhíu lại, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.

Triệu Hạo Dĩnh vốn đã chế biến thịt cá thành nhân thịt, đang định đi đến Mỹ Xà lấy bột xương cá trộn với nhân thịt cá, đương nhiên bắt được vẻ mặt của Mỹ nhân Xà. Anh có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên anh thấy mỹ nhân xà có dáng vẻ như vậy, trước đó, dù chạm trán với một đàn cá mập, cậu cũng không hề lộ ra bất kỳ dấu hiệu bất an nào.

Anh quay đầu nhìn theo ánh mắt của mỹ nhân xà về phía biển, thấy trời xanh mây trắng, gió nhẹ , biển lặng. Một số Loan Ngạc trôi nổi trong biển tìm cơ hội săn mồi. Các đàn chim biển lượn qua trời, đôi khi hạ cánh xuống mặt nước để bắt cá. Cảnh tượng không khác gì những ngày trước đó.

"Sao thế?"

"Gió biển đã trở nên ẩm ướt hơn."

Triệu Hạo Dĩnh thử dùng sức ngửi như mỹ nhân xà, nhưng anh không cảm nhận được sự khác biệt nào.

Dù sao tổ tiên của Ngư Nhân vốn là loài linh trưởng, nay đã trở thành loài lưỡng cư nên anh không thể cảm nhận được các dấu hiệu tự nhiên như động vật hoang dã có thể.

Tuy nhiên, anh cũng biết ý nghĩa của việc gió biển trở nên ẩm ướt.

"Một cơn bão sắp tới?"

"Ừm."

Biển luôn ẩn chứa sự biến động không lường trước được. Có lẽ ở một thời điểm, nó có thể xuất hiện như một thiên kim tiểu thư dịu dàng và ôn hòa, nhưng ngay sau đó lại biến thành một con quái vật ăn thịt người và cuốn đi tất cả những kẻ không biết lượng sức mình mà mưu tính chinh phục nó. Kinh nghiệm hàng nghìn năm khiến mọi sinh vật có trí tuệ đều hiểu rằng biển không phải lúc nào cũng hiền lành như vẻ bề ngoài của nó. Thực tế, nó vẫn luôn nguy hiểm và đáng sợ.

"Không phải chim biển là loài nhận biết rõ ràng nhất những sự thay đổi của biển sao? Tại sao chúng dường như không cảm nhận được như em?"

Mỹ nhân Xà nhẹ nhàng hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Bọn chúng biết rõ nhất chỗ nào? Biến hóa trong biển còn chưa lớn nên bọn ngốc đó chưa cảm nhận được Ít nhất là phải đợi đến buổi tối chúng mới phản ứng được."

"Khi nào bão tới?" Triệu Hạo Dĩnh cảm thấy nếu ở lại đảo thì họ cũng cần phải chuẩn bị một số việc.

"Tối mai." Mỹ nhân Xà trả lời một cách chắc chắn, cuối cùng lại bổ sung thêm: "Chiều mai chúng ta sẽ rời đi."

Triệu Hạo Dĩnh cảm thấy hơi ngạc nhiên. Ban đầu, anh nghĩ rằng mỹ nhân xà sẽ ở lại đây trong một thời gian, nhưng sau khi nghĩ đến việc bão tố đang đến gần thì anh liền hiểu được. Đáy biển quả thực an toàn hơn trên đảo.

"Được."

Sau khi quyết định, Triệu Hạo Dĩnh tiếp tục điềm nhiên như không có chuyện gì mà cầm bột xương cá và chuẩn bị món cá.Hiện tại, việc ăn cơm mới là ưu tiên hàng đầu. Còn về việc bão tố, đó là chuyện của ngày mai. Anh đã chuẩn bị đủ mọi thứ cần thiết, bất kể khi nào cần rời đi cũng không gặp vấn đề quá lớn.

Trái lại, mỹ nhân xà cũng cảm thấy tiếc nuối, cậu còn chưa ăn đủ đồ ăn chín, mà nấu ăn dưới đáy biển hiển nhiên là không thể.

Có lẽ cậu cần phải xem lại hành trình du lịch của mình và đặc biệt là đến thăm những nơi có đảo? Mỹ nhân xà chìm đắm trong suy nghĩ. Trông cậu như đang suy nghĩ về sâu sắc về cuộc sống và ý nghĩa lớn lao của nó. Tuy nhiên, không ai ngờ được rằng cậu chỉ đang nghĩ cách lấp đầy bụng của mình trong tương lai mà thôi.

Tuy nhiên, suy ngẫm không bao lâu thì mỹ nhân xà lại muốn ngủ. Tuy nhiên lúc này mùi thơm của cá viên chiên do Ngư Nhân chế biến đã khiến cho mọi suy nghĩ của cậu đều phai nhạt trước khao khát ăn uống.

Chao ôi, đồ nấu chín quả nhiên là ngon nhất. Mở miệng ăn một miếng cá viên chiên, mỹ nhân xà liền cảm thấy rất hài lòng*.

*vừa lòng thỏa ý nên edit sao mọi người T_T

Tình hình tiếp tục phát triển theo hướng mà mỹ nhân xà đã dự đoán. Đến đêm, Triệu Hạo Dĩnh bị đuôi của mỹ nhân xà quấn quanh người ngủ thϊếp đi. Phần từ đùi đến ngực của anh bị đuôi rắn quấn chặt, chỉ còn lại đôi tay ôm lấy mỹ nhân xà bên hông. Đầu của anh nằm gần ngực của mỹ nhân xà, trong khi hai tay của cậu ôm lấy đầu của anh trong một tư thế đầy quỷ dị.

Nơi họ nằm là nơi ban ngày đốt lửa, mặt đất khô ráo, ấm áp, phủ đầy lá chuối, ban đêm ngủ trong gió biển lạnh lẽo rất thoải mái.

Tựa như mỹ nhân xà đã dự đoán, những con chim biển cảm nhận được dấu hiệu của cơn bão sắp đến sau khi màn đêm buông xuống. Đêm nay không yên bình chút nào, hầu hết các loài chim biển đã bắt đầu tìm nơi trốn bão, chỉ có những con chim hải âu đang vui vẻ chờ đợi cơn bão tới.

Bị ảnh hưởng bởi đàn chim biển, Loan Ngạc và các loài động vật khác trên đảo cũng trở nên bồn chồn, đủ loại tiếng gọi đến đi không ngừng, ồn ào như cái chợ giữa thành phố sầm uất chỉ khiến người ta bực mình.

Đây là lần đầu tiên mỹ nhân xà phải đối mặt với việc ngủ không được. Cậu nghiêng người, lăn qua lại trong sự khó chịu, tiếc nuối vì không thể hát một bài ru để khiến bọn chúng yên tĩnh. Tuy nhiên, cuối cùng, cậu quyết định không làm như vậy, bởi nếu cậu hát lúc này, không ai biết được bao nhiêu sinh mạng sẽ bị đe dọa trong cơn bão sắp tới.

Mỹ nhân xà vốn muốn ăn đồ nấu chín trên đảo này thêm một ngày nữa đã tức giận đến mức đánh thức Ngư Nhân đang ngủ bên cạnh.

——Thật ra Ngư Nhân đã tỉnh rồi, sự cảnh giác của anh đã đánh thức anh dậy khi cảm giác được mỹ nhân xà đang lăn lộn. Đối với những sinh vật khác ồn ào xung quanh, anh không quá bận tâm, bởi anh biết rằng những con đó không đủ uy tín để đe dọa sự an toàn của mình. Trong tình huống khắc nghiệt như vậy, việc nhanh chóng rơi vào giấc ngủ và đảm bảo rằng cơ thể có đủ thời gian để nghỉ ngơi là một bài học thiết yếu để sinh tồn trong tự nhiên.

"Chuyện gì vậy?"

"Chúng ta xuống biển đi, ở đây ồn ào quá."

So với trên mặt biển, đáy biển thường yên bình hơn, với phần lớn sinh vật giữ im lặng. Sự rộng lớn của đại dương và nước biển khắp nơi cũng làm giảm thanh âm đi khá nhiều nên ở đó luôn yên tĩnh hơn.

Mỹ nhân xà không phải là đang hỏi ý kiến Triệu Hạo Dĩnh. Chẳng qua cậu chỉ lo Ngư Nhân chỉ có thể ở dưới đáy biển vài giờ sẽ vô tình chết đuối khi đang ngủ.

(Edited by FYYS)

Triệu Hạo Dĩnh không biết mỹ nhân xà đang nghĩ gì nên cảm động, cho rằng cậu đang hỏi ý kiến

mình.

Đây thực sự là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.

"Đêm nay liền rời đi?" Triệu Hạo Dĩnh không phản đối ý kiến của mỹ nhân xà. Anh ta bò ra khỏi đuôi rắn, đi tới gần đống lửa và bắt đầu dập tắt nó không xa. Sau đó, anh nhặt những sợi dây mà mình đã đan bằng cỏ và dây leo lên. Anh đảm bảo rằng miệng của chúng được căng đầy để không bị rỉ nước, sau đó treo chúng quanh eo và cố định chúng lại với nhau bằng thắt lưng.

Mỹ nhân xà xòe đuôi cuộn tròn và trượt trên mặt đất lát lá chuối: "Tối nay chúng ta sẽ không rời đi, chúng ta sẽ ngủ ở biển một đêm. Ngày mai ăn sáng...rồi ăn trưa rồi hẳn đi" Hiện tại, mỹ nhân xà đã trở nên rất quen thuộc với việc sử dụng một số từ ngữ thông thường của con người để nói chuyện, mặc dù những gì cậu nói vẫn không phải là tiếng người.

Việc ngủ dưới đáy biển một đêm là một thách thức nhất định cho Triệu Hạo Dĩnh. Mặc dù anh gần đây đã theo mỹ nhân xà dưới biển, nhưng vào thời điểm nghỉ ngơi đêm, mỹ nhân xà luôn đưa anh trở lại mặt biển hoặc trên một tảng đá dưới nước để nghỉ ngơi. Việc ngủ dưới đáy biển vẫn chưa từng xảy ra.

Biết mỹ nhân xà sẽ không phản đối nên Triệu Hạo Dĩnh nhanh chóng nói: "Cứ cách một khoảng thời gian thì anh cần ngoi ra khỏi mặt biển để thở".

"Đến lúc đó anh có thể tự mình bơi lên." Mỹ nhân Xà cũng không có làm khó anh. Hiện tại cậu có thể xác định rằng người cá này không có ý định chạy trốn. Trong phạm vi tự do nhất định, cậu vẫn sẵn lòng để anh ta tự do. Cho dù anh ta có ý muốn chạy trốn, nhưng liệu anh ta có thể trốn được không? Khả năng của Hải yêu không chỉ giới hạn ở những gì cậu đã thể hiện.

Mỹ nhân xà lắc đuôi rắn và đi vào trong biển, Ngư Nhân theo sau lưng. Khi họ đi qua, tất cả các sinh vật đều tự động tránh né khỏi họ.

Trước khi toàn thân chìm xuống biển, Ngư Nhân véo chiếc túi da cá quanh eo. Khi chắc chắn không bị rò rỉ thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nước biển đã át đi nhiều âm thanh phía trên mặt biển. So với tiếng kêu của các loài động vật bồn chồn bị quấy rầy bởi cơn bão đang đến rất xa, các sinh vật dưới đáy biển thì yên tĩnh hơn nhiều. Chúng tiếp tục cuộc sống của mình một cách nhàn nhã, tận hưởng việc kiếm ăn, vui đùa và nghỉ ngơi mà không lo lắng về cơn bão. Vì rất ít cơn bão ảnh hưởng đến đáy biển nên điều chúng sợ nhất là những thảm họa như sóng thần.

Đáy biển với các tảng san hô vẫn rất sôi động, không phải tất cả các sinh vật đều đi vào giấc ngủ ban đêm. Loài cá sống dưới biển càng thêm linh hoạt, chúng ngủ khi mệt mỏi và săn mồi khi tỉnh. Thời gian không quan trọng đối với chúng, vì vậy dưới biển, mặc dù rộng lớn, nhưng thực sự không có khoảnh khắc thực sự yên bình.

Mỹ nhân xà nhanh chóng tìm được một chỗ nằm dưới đáy biển cạnh rạn san hô, nơi chỉ có một lớp cát mỏng mà không có những tảng đá gập ghềnh, trông rất phù hợp để ngủ và cũng rất an toàn.

Nhưng đó cũng chỉ là nhìn như vậy, khi Ngư Nhân dùng xiên cá kéo trên mặt đất, những con cá ẩn trong cát dưới đáy biển như cá đuối, cá bơn, cua, sò Hải Tinh... bắt đầu nhao nhao di chuyển. Nếu không phải Ngư Nhân phá đến bọn chúng thì khó ngờ rằng dưới lớp cát phía dưới có nhiều sinh vật như vậy.

Những con cá nhanh chóng tự bơi đi, trong khi những con sò chậm chạp, thậm chí bất động như Hải Tinh lại bị Ngư Nhân tóm được. Anh mang theo một chiếc lưới làm bằng dây leo, vốn nhằm mục đích để bắt một số vật thể nhỏ như sò hay cá nhỏ. Lưới này có các khe hở tương đối nhỏ, không cần phải lo lắng về việc bị sò trốn thoát. Bởi vì ở đây không có con người bắt phá nên những con sò đều rất lớn. Trong một chiếc vỏ sò, Ngư Nhân phát hiện một viên ngọc trai màu xanh lam có kích thước bằng móng tay. Màu sắc của nó khiến Ngư Nhân liên tưởng đến mắt và đuôi của mỹ nhân xà.

Ngư Nhân dùng xiên cá cậy mở vỏ sò, lấy viên ngọc trai ra rồi trao cho mỹ nhân xà: "Cho em".

Đôi mắt của Mỹ nhân xà sáng lên, cậu vui vẻ cầm lấy viên ngọc trai: "Sao anh biết tôi thích cái này?" Mặc dù viên ngọc này nhỏ hơn và không đẹp bằng những viên trong bộ sưu tập của cậu, nhưng màu này rất hiếm, mỹ nhân xà chẳng có mấy viên như thế trong bộ sưu tập.

Ngư Nhân mỉm cười không nói gì, trong lòng rất vui vẻ, anh cũng không biết mỹ nhân xà thích cái này mà chỉ muốn tặng cho cậu viên ngọc mà thôi.