Chương 17: Khách không mời mà đến

Trong khi Ngư Nhân đang âm thầm theo đuổi mỹ nhân thì Ngư Nhân và những nàng tiên cá quen biết hắn từ xa đều có tâm trạng không mấy vui vẻ.

Chu Tường là đồng nghiệp của Triệu Hạo Dĩnh, nói chính xác là trợ thủ của anh. Tuy nhiên, hắn không hài lòng với vị trí này, nếu có thể, hắn thà cả đời đừng bao giờ gặp Triệu Hạo Dĩnh.

Chu Tường xuất thân từ một gia đình danh giá, được mọi người khen ngợi là người văn võ song toàn. Hắn lẽ ra phải là một ông trời con sinh ra đã ngậm thìa bạc trong miệng, cả đời hưởng lấy sự ngưỡng mộ của mọi người.

Nhưng tình cờ, hắn lại gặp Triệu Hạo Dĩnh, một người đàn ông xuất thân không bằng hắn, ngoại hình cũng không bằng hắn nhưng lại áp đảo hắn trong mọi việc trong công việc. Thế là hắn vẫn luôn bị lấy ra so sánh. Thế là hắn từ mọt người khiến ai cũng ngưỡng mộ thành một kẻ làm nền. Chu Tường không biết có bao nhiêu uất ức.

Đội viễn chinh là một bộ phận nổi tiếng nguy hiểm nhất của quân đội, luôn là lực lượng đặc biệt mà chỉ có Ngư Nhân xuất sắc nhất mới có thể gia nhập.

Chu Tường và Triệu Hạo Dĩnh gia nhập vào đội viễn chinh trong cùng một năm, nhưng điểm khác biệt chính là, Chu Tường được gia tộc đề cử để gia nhập đội thám hiểm, một bước để có thể tiến vào giới quân sự, trong khi Triệu Hạo Dĩnh lại có được vị trí của mình dựa vào năng lực.

Khác với Chu Tường, Triệu Hạo Dĩnh sinh ra trong một gia đình bình thường, không xuất thân, không thế lực nhưng Triệu Hạo Dĩnh lại có tố chất thân thể tốt, chăm chỉ tập luyện. Mỗi giải đấu ma anh tham gia, anh đều giành được giải nhất một cách xứng đáng, thể hiện tố chất xuất sắc của mình. không giỏi ăn nói nhưng lại có mối quan hệ tốt với đồng đội. Nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, không lâu sau khi gia nhập đội thám hiểm, anh đã được thăng cấp thành đội trưởng.

Nếu gặp Triệu Hạo Dĩnh ở một thời điểm và địa điểm khác, chắc chắn Chu Tường sẽ bội phục Triệu Hạo Dĩnh. Đáng tiếc là họ không những gia nhập đoàn thám hiểm cùngmột lúc mà còn được phân về cùng một đội.

Chu Tường tuy không xuất thân trong quân ngũ nhưng từ nhỏ đã được các trưởng lão huấn luyện nâng cao với tư cách là người thừa kế của gia tộc. Hắn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ trong cả hai lĩnh vực vũ lực lượng và trí tuệ. Trái lại, Triệu Hạo Dĩnh được tuyển chọn từ Quân Bộ và được cố ý đào tạo. Cả hai đều không phải là người bình thường, và khi gia nhập đội thám hiểm, họ đã thu hút sự chú ý từ mọi phương diện cộng thêm vì cùng một đội nên vô thức Hai người bị đem ra so sánh.

Tuy điều kiện của Chu Tường không thua kém Triệu Hạo Dĩnh, thậm chí có lúc còn tốt hơn, nhưng hắn không có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã. So với Triệu Hạo Dĩnh tự thân lăn lộn hắn đương nhiên là kém hơn một chút. Thế nên Chu Tường không bất ngờ gì bị đánh giá kém hơn trong bảng so sánh. Đối với điều này, Chu Tường thực sự chán nản về điều này, nhưng anh không ghét Triệu Hạo Dĩnh.Chỉ là mặc kệ hắn có cố gắng tập luyện hay hoàn thành nhiệm vụ, Triệu Hạo Dĩnh vãn cũng chăm chỉ và không hề chểnh mảng nên khoảng cách giữa hai người vẫn còn đó.

Có Triệu Hạo Dĩnh ở đây, dù có cạnh tranh thế nào thì Chu Tường luôn đứng ở vị trí thứ hai. Điều này khiến Chu Tường càng chán nản. Ban đầu,hắn đã coi thường Triệu Hạo Dĩnh và cho rằng bản thân mình có địa vị và tài năng cao hơn, giờ bị đàn áp đến cơ hội xoay người cũng không có, sự tự tin của Chu Tường bị đả kích nặng nệ. . Dần dần, sự bất mãn của Chu Tường đối với Triệu Hạo Dĩnh cũng trở nên rõ ràng hơn. Mặc dù họ vẫn giữ mối quan hệ hòa khí, nhưng đôi khi hắn vẫn để lộ sự bất mãn của mình. Triệu Hạo Dĩnh biết Chu Tường không hài lòng với mình, đương nhiên anh sẽ không mặt nóng úp mông lạnh. Thế nên bề ngoài thì họ khá hợp nhau nhưng thực tế thì từ xưa tới nay họ vẫn không lui tới.

Đôi khi lý do ghen tuông thực ra chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhưng nhiều người thường không thể nghĩ thoáng.

Lần này Triệu Hạo Dĩnh và Chu Tường dẫn đầu đoàn thám hiểm vùng biển số 039. Đây không phải là lần đầu tiên họ khám phá vùng biển này, các thành viên trong đoàn thám hiểm đã quen thuộc với địa hình nên không có nhiều nguy hiểm. Do đó sau khi bàn bạc, cả hai quyết định chia nhau đi khám phá theo đội hai người, mỗi đội có mười người, được chia thành năm nhóm, mỗi người có nhiệm vụ cụ thể. Cuối cùng Triệu Hạo Dĩnh và Chu Tường được phân vào một nhóm.

Chu Tường không muốn đi cùng Triệu Hạo Dĩnh nhưng hắn không thể không hợp tác với anh. Mà Chu Tường khá thành thạo trong việc sử dụng thiết bị thám hiểm, do đó hắn giữ vai trò phụ trách quan sát và điều khiển các thiết bị từ xa. Nên ngoại trừ xiên cá do Triệu Hạo Dĩnh mang theo bên ngoài, tất cả các dụng cụ khác đều được đặt ở trong chiếc tàu ngầm nhỏ do Chu Tường canh giữ.

Điều mà Triệu Hạo Dĩnh và Chu Tường không ngờ tới là một nhóm cá mập đã đến khu vực biển mà họ phụ trách. Trong lúc Triệu Hạo Dĩnh dò xét thì vô tình bị một con cá mập liều lĩnh tấn công làm rách cánh tay của anh. Mùi máu thu hút một đàn cá mập, Triệu Hạo Dĩnh đương nhiên cầu cứu Chu Tường, nhưng Chu Tường lúc đó không biết mình đang nghĩ gì, ngơ ngác bỏ lại Triệu Hạo Dĩnh.

Chu Tường rời đi không lâu thì liền hối hận, nhưng khi hắn sử dụng tàu ngầm để quay lại thì Triệu Hạo Dĩnh đã không còn ở đó nữa. Không chỉ Triệu Hạo Dĩnh mà cả bầy cá mập cũng đã biến mất. Lúc này Chu Tường mới nhận ra chuyện này rắc rối. Hắn không biết liệu Triệu Hạo Dĩnh còn sống hay đã chết, nhưng trong lòng hắn hy vọng Triệu Hạo Dĩnh đã không còn sống. Vì như vậy thì việc hắn thấy chết không cứu sẽ không bị lộ ra. Cho nên Chu Tường kêu gọi mọi người quay lại để tìm kiếm Triệu Hạo Dĩnh, nhưng hắn lại cố ý chỉ sai hướng, nên dù đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm thấy dấu vết nào của Triệu Hạo Dĩnh, cũng như đàn con cá mập.

Khi quay về, khi người ở trên biết chuyện, họ chỉ hỏi Chu Tường chuyện xảy ra. Chuyện này cũng giải quyết được gì. Nhưng chỉ có Chu Tường biết rõ chuyện hắn đã làm, mà thi thể của Triệu Hạo Dĩnh vẫn không tìm thấy nên trong lòng hắn không thể yên tâm. Nếu Triệu Hạo Dĩnh về được thì hắn sẽ sẽ không có trái ngon để ăn. Chuyện này không phải chỉ kiểm điểm sẽ giải quyết được. Nghiêm trọng thì thậm chí hắn có thể bị đuổi khỏi đoàn. Thế là Chu Tường liên hệ về cho gia tộc để xin giúp đỡ chú ý tới tin tức của Triệu Hạo Dĩnh. Tuy nhiên, sau vài ngày không nhận được bất kỳ tin tức nào về Triệu Hạo Dĩnh, gia tộc hắn cũng không có tin tức gì, nên hắn dần dần cảm thấy nhẹ nhõm và bắt đầu trở lại huấn luyện. Mà không có Triệu Hạo Dĩnh để so sánh, đương nhiên không ai có thể trấn áp được Chu Tường nữa, Chu Tường tự nhiên càng cảm thấy lựa chọn của mình là đúng đắn, và càng cảm thấy an tâm hơn.

Bên kia, Triệu Hạo Dĩnh không biết mình đã nằm trong số người chết, anh vẫn như cũ đi theo mỹ nhân xà tiêu dao tự tại trên đảo hoang, hoàn toàn không nghĩ đến việc trở về, quả thật quên đi tất cả. Tuy nhiên, anh vẫn không quên thân phận của mình và nhiệm vụ thám hiểm.Lần này, anh được sắp xếp nhiệm vụ với đủ thời gian, chỉ cần hoàn thành việc khám phá khu vực số 039, anh có thể tự do lựa chọn tiếp tục khám phá các vùng biển khác hoặc trở về đội thám hiểm. Hiện tại, anh đang tập trung vào việc khám phá khu vực biển mới.

Triệu Hạo Dĩnh có trí nhớ rất tốt,dù không có công cụ ghi chú, anh vẫn có thể ghi lại những tình huống của các khu vực biển trên đường. Mỹ nhân xà đã dẫn anh đi qua các khu vực biển mà Ngư Nhân chưa từng đến. Tuy nhiên cũng không biết do mỹ nhân xà hay là vì lý do khác mà chuyến đi vô cùng an toàn và không có nguy hiểm gì, điều này khiến công việc của Triệu Hạo Dĩnh trở thuận tiện không ít.

Tóm lại, Triệu Hạo Dĩnh kiên quyết không thừa nhận bản thân vì tư quên công.

Chúng ta nên mạnh mẽ phỉ nhổ hắn đi*

*câu này không phải tui thêm, dù đó cũng là tiếng lòng tui

(Edited by FYYS)

Lại là một buổi sáng nắng đẹp, khi gió biển nhẹ nhàng thổi, mỹ nhân xà đứng nhìn ra ánh nắng mặt trời lên cao, trong khi đó Triệu Hạo Dĩnh vẫn đang ngồi xem đống lửa chuẩn bị thức ăn. Hôm nay anh bắt được một con Loan Ngạc dài nửa mét, kèm theo các loại hoa quả và sò hến còn lại từ tối qua, tạo thành một bữa sáng phong phú cho mỹ nhân xà. Mặc dù ăn thịt vào buổi sáng không phải là lựa chọn dinh dưỡng tốt, nhưng mỹ nhân xà không lo lắng về điều này.

Loan Ngạc bé nhỏ đã bị bắt nhờ sự giúp đỡ của mỹ nhân xà. Nếu không thì nhóm Loan Ngạc sẽ không ngồi yên, đặc biệt là mẹ của bé Loan Ngạc. Khi Triệu Hạo Dĩnh không thận trọng, xém tí nữa bị con Loan Ngạc lớn cắn vào cánh tay, may mắn mỹ nhân xà đã kịp đến và dùng đuôi đánh bay con Loan Ngạc mẹ đó.

Ban đầu Triệu Hạo Dĩnh không ngu đến mức đi khıêυ khí©h nhóm Loan Ngạc, nhưng kể từ khi mỹ nhân xà ăn thử ăn đồ chín, cậu bắt đầu thấy hứng thú với các sinh vật trên đất liền, đặc biệt là những con Loan Ngạc đang ở gần. Khi nghe Triệu Hạo Dĩnh nói thịt cá sấu rất ngon, mỹ nhân xà liền nảy ra ý định bắt Loan Ngạc để thử. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa quen với các hoạt động trên bờ, cộng thêm trên bãi biển có rất nhiều phân chim, cậu càng không có khả năng tự thân đi bắt nên hờ Triệu Hạo Dĩnh đi bắt Loan Ngạc thay mình.

Hương vị của thịt cá sấu quả thực rất ngon, tuy vẫn là thịt nướng nhưng lại có sức hấp dẫn không thể so sánh được đối với mỹ nhân xà mới bắt đầu tiếp xúc với thức ăn nấu chín. Ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng trong không khí, mỹ nhân xà không thèm quan tâm đến việc nhìn mặt trời mọc nữa mà trực tiếp lao về phía đống lửa.

Và có vẻ như mỹ nhân xà không phải là "người" duy nhất bị thu hút bởi mùi thơm của thịt nướng của Triệu Hạo Dĩnh.

Mặt trời mọc lên, chiếu sáng toàn bộ khu vực, biển khơi rực rỡ ánh vàng. Tuy nhiên, trong phần nước biển bị ánh sáng chiếu vào, có một cái bóng đang ngày càng mở rộng, di chuyển chậm rãi về phía họ.

Triệu Hạo Dĩnh có thị lực rất tốt, nhanh chóng phát hiện ra cái bóng, anh chỉ vào cái bóng to lớn và hỏi mỹ nhân xà: "Đó là cái gì?"

Mỹ nhân xà đang ăn thịt cá sấu nướng nhưng vẫn dành chút thời gian giương mắt nhìn một chút, miệng nhai thịt nhưng vẫn trả lời rõ ràng : "Không cần quản nó."

Dù Mỹ nhân xà đã nói thế nhưng Triệu Hạo Dĩnh không thể không chú ý tới cái bóng đen càng ngày càng gần, cuối cùng anh cũng có thể nhìn rõ đó là thứ gì, Triệu Hạo Dĩnh mở to mắt.