Sau khi giải quyết xong vấn đề về lửa, anh bắt tay vào chế biến thức ăn. Ngư Nhân rất thành thạo trong việc này. Anh dành một chút công sức để mài nhỏ vỏ cây và lá cây tiệp đã hái trước đó rồi bôi lên mặt thịt chim biển được cắt thành từng khối nhỏ, sau đó bắt đầu chậm rãi nướng.
Mùi thịt nướng khiến người ta không thể cưỡng lại được, Mỹ nhân xà chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ, thậm chí còn chưa từng nếm qua đồ ăn chín. Chỉ ngửi mùi thôi cũng khiến cậu chảy nước dãi thèm ăn. Cậu cũng không tiếp tục đi phá chim nữa mà ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh đống lửa, nhìn chăm chú vào xiên thịt trên tay Triệu Hạo Dĩnh, ánh mắt dõi theo không chớp. Triệu Hạo Dĩnh cảm thấy dáng vẻ âm thầm quan sát anh của cậu thật quá đáng yêu, khiến anh rất muốn đưa tay sờ sờ cậu.
Thịt chim biển được cắt tương đối mỏng, ướp một lúc để ngấm gia vị nên việc nướng trở nên nhanh chóng và quen thuộc. Triệu Hạo Dĩnh cắn một miếng khi còn nóng và nếm thử mùi vị, cảm thấy vẫn ngon như thường lệ. Anh lấy mấy xâu thịt rồi đưa đến trước mặt mỹ nhân xà: "Muốn nếm thử không?"
"Đồ chết" Tuy rằng mùi vị quả thực rất thơm, nhưng mỹ xà vẫn quan tâm việc nó không phải sống nên chần chờ không chịu nếm thử.
"Đồ ăn đã nấu chín sao có thể còn sống. Mùi rất thơm và vị rất ngon, anh* đảm bảo em sẽ thích. Thử xem. Những trái cây trước đó cũng không còn sống mà em cũng ăn chúng mà. Vậy em cũng có thể thử thức ăn này. Anh đảm bảo chỉ cần em ăn một lần sẽ thích!" Triệu Hạo Dĩnh cố gắng thuyết phục mỹ nhân xà. Trong lòng anh có một chút tính toán, anh muốn sử dụng thức ăn chín này để thu hút mỹ nhân xà, giữ cậu ở bên cạnh và khiên cậu không thể rời đi. Ăn ở bên này cũng đang trở nên hấp dẫn đối với mỹ nhân xà, và Triệu Hạo Dĩnh tự tin vào khả năng nấu nướng của mình. Trong bốn nhu cầu cơ bản của cuộc sống, thức ăn là thứ duy nhất có phần hấp dẫn đối với mỹ nhân xà nên Triệu Hạo Dĩnh cảm thấy rất may mắn vì tài nấu nướng của anh rất không tệ.
Mỹ nhân xà không nhúc nhích, nhưng rõ ràng đã động tâm. Bình thường cậu hay ăn nhiều bữa nhỏ. Dù mới ăn rất nhiều trái cây nhưng khả năng tiêu hóa của cậu tốt nên hiện tại bụng cũng tương đối trống rỗng , ăn thêm một ít cũng hoàn toàn có thể.
Triệu Hạo Dĩnh sao có thể không không nhận ra cảm xúc trong lòng của mỹ nhân xà, ngay lập tức anh lại đưa thịt xiên đến miệng mỹ nhân xà, thổi hơi vào thịt xiên để mùi thơm càng phát tán "Em hãy thử một miếng nhé? Nếm một miếng là biết có ăn ngon không. Thịt này đã được nướng chín, vẫn còn nóng, bảo đảm em chỉ cần cắn một cái sẽ thích ngay! Em mà không thích thì anh cho em thêm trái cây."
Triệu Hạo Dĩnh cảm thấy từ khi gặp mỹ nhân xà, anh trở nên nói nhiều hơn, đủ loại lời dụ dỗ lần lượt thốt ra chỉ để làm người này vui vẻ. Chuyện này chẳng qua cũng rất tốt.
Món ngon đưa đến miệng tự nhiên khiến mỹ nhân xa tâm động, Triệu Hạo Dĩnh nói đúng, trái cây cũng đã ăn thì ăn thêm thịt nướng có là gì. Thế là cậu mở miệng cắn một miếng thịt nướng.
Mùi thơm của mỡ khuếch tán trong miệng, mang theo hương vị dầu mỡ, khiến người ta không thể không thèm ăn. Thịt chim biển tươi ngon và mịn màng, gia vị vừa phải. Những loại gia vị này không chỉ làm cho thịt trở nên hấp dẫn hơn mà còn giúp làm nổi bật hương vị tự nhiên và thơm ngon của thịt. Chỉ cần chạm vào miệng, người ta đã có thể cảm nhận được sự ngon ngọt tuyệt vời. Không cần phải thử lại, mỹ nhân xà đã hoàn toàn mê mẩn món thịt nướng của Triệu Hạo Dĩnh.
(FYYS: chỉ mê thịt của anh chứ không mê anh, chậc chậc)
Không cần Ngư Nhân thúc giục, mỹ nhân xà đã tự cầm lấy từng xiên thịt mà ăn.
Nhìn thấy mỹ nhân xà ăn uống vui vẻ, ngay cả động tác ăn uống tao nhã thường ngày cũng có chút thô lỗ, khóe miệng còn dính mỡ. Triệu Hạo Dĩnh cuối cùng cũng nở một nụ cười trên môi. Tuy nhiên, anh nhanh chóng nhận ra sự khác thường của mình nên lập tức quay mặt đi để che giấu vết sẹo trên mặt, không muốn để mỹ nhân xà trông thấy. Anh có chút lo lắng nhìn mỹ nhân xà, phát hiện câu không nhận ra sự thất thố của mình, anh điều chỉnh cảm xúc và tiếp tục nướng thịt.
Một con chim biển đã bị mỹ nhân xà ăn gần một nửa. Những phần ngon nhất như cánh và đùi,Triệu Hạo Dĩnh đều để lại cho mỹ nhân xà. Còn phần lớn thịt chim còn lại thì Triệu Hạo Dĩnh ăn.
Lần này, mỹ nhân xà đã no đến mức ngả người vào tảng đá bên cạnh, hừ hừ ợ hơi, bụng tròn trịa đến mức khiến người ta không khỏi lo lắng nó có thể vỡ tung.
Triệu Hạo Dĩnh cũng hài lòng với bữa ăn, lâu rồi anh chưa ăn đồ nấu chín, mùi vị của chim biển vốn đã ngon nên thỏa mãn cơn thèm của anh.
"Em thấy khó chịu à?" Sau khi xử lý rác và rửa tay sạch sẽ, Ngư Nhân quay lại bên mỹ nhân xà, có chút lo lắng nhìn cái bụng căng phồng của cậu: "Để anh xoa cho em nhé?"
Mỹ nhân xà hừ hừ, từ từ nhắm hai mắt giả chết, nhưng dường như cậu không phản đối.
Ngư Nhân thấy vậy liền đưa tay xoa bụng cậu. Sờ tới sờ lui, anh liền cảm nhận được làn da mềm mại tinh tế của cậu. Ngư Nhân nhất thời không kiềm chế được cảm xúc nhộn nhạo mà vò bóp mấy cái. Trên tay anh có nhiều vết chai nên cho dù vùng anh sờ là vùng bụng, nhưng sự đυ.ng chạm vẫn khiến mỹ nhân xà cảm thấy nhột. Cậu không khỏi cười vài tiếng, vặn vẹo eo để tránh đi, "Đừng , ngứa quá!"
Lúc này vốn đã ăn quá no, giờ còn cười một tiếng khiến cậu cảm thấy khó chịu. Lông mày của cậu nhăn lại, ôm bụng hit khí.
Ngư Nhân cảm thấy đau lòng, đưa tay ra sờ lần nữa. Lần này, anh không làm loạn nữa mà chỉ lịch sự xoa xoa: "Anh xoa một hồi nữa thì sẽ không khó chịu như vậy nữa. Em đừng lộn xộn" Trong lòng anh có chút ảo não, đây là lần đầu tiên mỹ nhân xà ăn đồ chín, không biết bụng cậu có chịu được không.
May mắn thay, khả năng tiêu hóa của Hải yêu không thể coi thường. Triệu Hạo Dĩnh xoa xoa cái bụng căng phồng của cậu một lúc, cảm giác khó chịu liền dần dần giảm bớt. Mỹ nhân xà được xoa bụng đến dễ chịu, chẳng mấy chốc liền nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
Khi mỹ nhân xà đã ngủ, Triệu Hạo Dĩnh điều chỉnh tốc độ và cường độ xoa để tránh làm đánh thức cậu. Chẳng qua anh hướng xoa của anh dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Động tác xoa vòng càng ngày càng lớn. Từ ngực cho đến bụng đều bị anh sờ qua, thậm chí anh còn ác độc nhéo hai hạt đậu đỏ trên ngực cậu. Cũng may mắn là anh vẫn luôn chú ý đến sự thay đổi biểu hiện của mỹ nhân xà nên không làm cậu tỉnh giấc.
Thế là trong lúc mỹ nhân xà không có ý thức đã bị Ngư Nhân quấy rối. Quả nhiên những người mặt liệt đều là kẻ trong ngoài bất nhất*.
* ý bảo thằng chả nhìn đàng hoàng mà bỉ ổi đến không ngờ
Lo sợ làm đánh thức mỹ nhân xà, Ngư Nhân không dám quá mức càn rỡ. Sau một lúc sờ xoạng đến phát nghiện, anh không thể không dừng lại nên luyến tiếc buông mỹ nhân xà ra. Sau khi xác định mỹ nhân xà sẽ không tỉnh dậy trong một thời gian, anh đứng dậy đi vào rừng để thu thập một vài thứ. Nếu muốn ở lại trên đảo qua đêm, anh cũng phải chú ý đến vấn đề chênh lệch nhiệt độ.
(Edited by FYYS)
Sau khi thân hình mạnh mẽ của Ngư Nhân biến mất trong rừng cây, mỹ nhân lẽ ra đã ngủ say lại mở mắt ra, đôi mắt sáng tỏ không có chút buồn ngủ nào. nhìn chằm chằm về hướng Ngư Nhân biến mất. Một tia mờ mịt lóe lên rồi vụt tắt trong đôi mắt màu xanh lam ngọc bích. Cậu ngóng nhìn một lát, sau đó lại nhắm mắt lại.
Loài rắn có thị lực không tốt, vì mắt của chúng đã thoái hóa và không thể nhìn rõ bên ngoài. Chúng chủ yếu dựa vào cảm giác từ mặt đất hoặc các chấn động nhỏ trong không khí để cảm nhận môi trường xung quanh. Tuy nhiên, rắn có khứu giác phi thường, thông qua lưỡi của chúng, chúng có thể thu thập rất nhiều thông tin. Khác với các loài rắn khác, mỹ nhân xà không có lưỡi rắn, nhưng mũi của cậu hoàn toàn thay thế cho công dụng của lưỡi, giúp cậu dễ dàng phân biệt các loại hương vị.
Mỹ nhân xà cảm giác hương vị gần đây của Triệu Hạo Dĩnh có chút quen thuộc, đó là hương vị chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian nhất định.
Tên ghê tởm đó vậy mà đang phát tình!! - Mỹ nhân xà quyết định không thừa nhận bản thân đang ghen tị và ước ao.
Loại mùi đặc biệt này đã rõ ràng thông báo cho mỹ nhân xà rằng người cá này đang tìm kiếm bạn tình, và mục tiêu của anh lại có vẻ là chính cậu.
Thật muốn dùng đuôi để đánh bay anh ta!
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu của mỹ nhân xà. Cậu đã xuất hiện nhiều ý nghĩ nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa đã tắt cách đó không xa, cùng thịt nướng còn thừa trên lá chuối bên cạnh, mỹ nhân xà lại không nỡ. Vì vậy, cậu lại rầu rĩ thϊếp đi.
Nha, vẫn là nên ngủ đủ rồi nghĩ tiếp vấn đề này-- mỗi lần suy nghĩ chuyện gì là cậu lại thấy buồn ngủ. Mỹ nhân xà buồn ngủ nhắm mắt và nhanh chóng bất tỉnh nhân sự.
Chuyến thám hiểm của Triệu Hạo Dĩnh lần này kéo dài rất lâu, và so với sự yên tĩnh trước đó khi cả hòn đảo đều chìm trong giấc ngủ say, khu rừng giờ đây trở nên sôi động và tương đối nguy hiểm. Điều này khiến cho Ngư Nhân phải tăng cường sự cảnh giác. Anh không muốn gặp phải bất kỳ sự cố nào ngoài ý muốn. Trên đường đi, anh đã hái được nhiều loại trái cây, đều là những loại mà mỹ nhân xà đã thử và thích trước đó. Ngoài ra, anh còn may mắn nhặt được một con thỏ lông xù khá nhỏ, nó không may bị vướng vào bụi rậm và không thể thoát ra nên đã tạo điều kiện cho anh bắt nó.
Mang theo con mồi trở lại bãi biển, mặt trời đã nghiêng đi về phía đường ven biển, và ánh kim quang lóng lánh từ phía xa chân trời đánh dấu việc mặt trời sắp lặn.
Mỹ nhân xà đã trở lại dưới biển.Việc phơi nắng lâu đã làm cho da của cậu hơi khô, nên để tránh mất nước, cậu buộc phải rời xa bờ biển. Chẳng qua nước biển khiến cảm thấy rất thoải mái. Lúc này, gần bờ biển, cậu tìm thấy nhiều loại sinh vật như hàu, trai, nghêu, sò hến và các loại động vật có vỏ khác nằm rải rác trên bờ, nơi nước biển không thể tiếp cận được. Chúng đều là những món đồ chơi mà tình cờ tìm thấy. Sau khi chơi chán chê thì ném lên bờ. bản thân Mỹ nhân xà có thể không ăn những thứ này, nhưng cậu từng thấy ngư nhân ăn những cái vỏ sò này nên cậu quyết định lưu lại chúng.
Khi bóng dáng Ngư Nhân xuất hiện, mỹ nhân xà ngay lập tức chú ý tới, nhìn Triệu Hạo Dĩnh đang cầm con thỏ trong tay với đôi mắt lóe sáng, rồi nháy mắt từ trong biển trườn tới anh.
"Đêm qua ăn con thỏ này à?" Mỹ nhân xà hỏi.
"Ừ." Triệu Hạo Dĩnh nhìn dáng vẻ của mỹ nhân xà mà một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình biết nấu ăn ngon.