Chương 15: Hoa quả

Toàn bộ mặt đất bao phủ bởi những tán cây khô và lá mục, không ai hay biết được ẩn giấu bên dưới là cái gì. Triệu Hạo Dĩnh đã từng thường xuyên lên núi xuống biến, đến những nơi hoang vu để thám hiểm, nên anh đã quen với những khu vực như vậy. Cho nên anh không hề e ngại đặt chân trần lên nền đất ẩm ướt. Anh dùng gậy gỗ dò tìm đường đi, đảm bảo rằng con đường đủ an toàn và không có sinh vật nguy hiểm tiềm ẩn nào. Anh thật sự còn tìm thấy các loại loài rắn, ếch, và con cóc có độc, cũng may là lúc này chúng đều đang ngủ say như chết, dù có bị Triệu Hạo Dĩnh bốc lên cũng không tỉnh.

Tuy nhiên, Mỹ nhân xà lại không hài lòng. Cậu luôn sinh sống trong khu vực sạch sẽ nhất trong biển, sao có thể chịu được việc di chuyển trên nền đất bùn lầy như vậy. Nhìn thoáng qua, cậu đã lùi lại và chỉ chịu ở lại trên bờ cát.

"Không vào à?" Triệu Hạo Dĩnh đứng bên cạnh mỹ nhân xà và hỏi. Anh rất muốn vào trong để tìm kiếm một số vật tư cần thiết. Vì dù sao anh cũng không phải là sinh vật biển nên anh vẫn cần rất nhiều loại vật phẩm trên lục địa, đặc biệt là trái cây. Đã mấy ngày rồi anh không bổ sung đầy đủ vitamin. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù là Ngư Nhân cũng sẽ bị bệnh. Vừa vặn nơi này có sẵn vật tư, ai lại đi tay không về.

Mỹ xà hiểu ý của hắn nên tự mình tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống phơi nắng, "Muốn đi thì tự mình đi, ta ngồi đây đợi."

Nhìn vẻ mặt không còn hứng thú với đất liền của Mỹ nhân xà liền biết cậu làm gì muốn đi vào. Cậu cảm thấy quả nhiên đại dương là tốt nhất, vừa sạch sẽ lại rộng lớn.

Triệu Hạo Dĩnh thấy cậu kiên quyết thì không còn khuyên nữa. Anh tìm một sợi dây thừng rồi dúng nó trói chặt chim biển (lúc đầu anh muốn gϊếŧ chim biển nhưng nghĩ đến việc Mỹ nhân xà không ăn xác chết nên thôi). Sau đó, một tay cầm gậy gỗ dò đường, một tay cầm lao xiên cá, anh tiến vào rừng cây để tìm kiếm vật tư.

Rừng cây này rất rộng lớn và có nhiều thức ăn phong phú. Mức độ nguy hiểm trong rừng hiện tại cũng không cao, và với kinh nghiệm dày dặn của mình, Ngư Nhân chỉ mất một thời gian ngắn để thu thập đủ thức ăn. Anh dùng lá chuối tây lớn để bọc thức ăn, buộc chặt bằng dây leo và chất đống củi khô lên lưng, sau đó vội vã quay trở về.

Khi Triệu Hạo Dĩnh trở lại, Mỹ nhân xà đang buồn chán trêu đùa con chim biển bị trói. Con chim biển đã tỉnh và đang cố gắng kêu to và giãy dụa, nhưng kỹ thuật trói của Ngư Nhân rất tốt, nên nó không thể thoát ra.

Trên bờ cát, chim biển và bầy Loan Ngạc cũng đã tỉnh dậy, nhưng không con nào dám đến gần vị trí của Mỹ nhân xà. Dường như chúng đã cảm nhận được sự nguy hiểm của Mỹ nhân xà và theo từng tốp rời khỏi bãi cát này để đến nơi khác kiếm ăn.

Mỹ nhân xà chỉ ngẩng đầu nhìn Triệu Hạo Dĩnh khi hắn quay trở về và lầm bầm một câu: "Thật chậm."

Triệu Hạo Dĩnh nhìn trời, tin rằng anh chỉ mất nửa giờ, nhanh hơn so với những lần thám hiểm trước. Tuy nhiên, anh không tranh luận mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Lần sau anh sẽ về sớm hơn."

Anh tiện tay ném đống củi xuống đất, khoanh tay ôm bộc đồ ăn, ngồi xổm bên cạnh Mỹ nhân xà rồi nhẹ nhàng mở lá chuối tây bọc thức ăn. "Đây là một số loại trái cây nhiệt đới, anh hái mỗi loại một ít. Nếm thử xem em có thích không. Nếu hợp khẩu vị của em thì anh* sẽ đi hái thêm."

*chắc tui sẽ đổi xưng hô của anh cá người , tại ảnh simp nên nghe la liếʍ cũng không sao. bạn rắn thì vẫn ta-ngươi tại hiện tại bạn ấy chưa thích anh cá người.

Giống đực thường có bản tính thích lấy lòng khác phái, và Triệu Hạo Dĩnh cũng không ngoại lệ - mặc dù đối tượng anh thích là Hải yêu cùng giới. Trước đây Ngư Nhân cũng chưa có kinh nghiệm trong phương diện này, nhưng anh đã từng quan sát cách các Ngư Nhân khác lấy lòng Nhân Ngư bằng nhiều cách khác nhau. Anh chưa bao giờ ăn thịt hải quái* nhưng cũng đã thấy hải quái bơi lội*. Chỉ cần không quá ngu ngốc, Triệu Hạo Dĩnh hoàn toàn có thể tìm ra cách để lấy lòng Mỹ nhân xà.

*Hải quái: quái vật biển

* Câu lái của "Chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy"

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Hạo Dĩnh thấy trước tiên nên bắt dầu từ bạn bè, để cho đối phương quen thuộc với sự hiện diện của mình, thậm chí không thể rời xa mình. Sau đó, lại dành tâm tư chuẩn bị một ít lễ vật để lấy lòng người trong lòng, khiến đối phương vui vẻ. Cách này luôn hiệu quả.

Trong khi đó, Mỹ nhân xà lại không có suy nghĩ nhiều và phức tạp như Ngư Nhân. Lúc này, cậu chỉ tò mò nhìn Ngư Nhân mở lá chuối tây ra, bên trong là những loại trái cây mà cậu chưa từng thấy qua nên cậu cảm thấy rất hiếm lạ.

Hòn đảo này có môi trường rất tốt, nhiệt độ chênh lệch giữa các mùa không lớn. Các loại cây cối ở đây có phần biến dị dẫn đến một số loại trái cây vốn có quả theo mùa mà lại ra quả ngay cả khi chưa đến mùa. Triệu Hạo Dĩnh đã tìm được bảy tám loại trái cây khác nhau. Trừ riêng vì mùi vị lạ, Ngư Nhân lo mỹ nhân xà sẽ không thích, và dừa vì quả to cồng kềnh và trên bờ cát cũng có nhiều, nên anh không mang về. Còn lại nhiều loại quả dại có vị ngon như chuối tiêu, lựu, vải và một số loại khác không rõ tên đều được anh hái về.

Ngoài ra, Triệu Hạo Dĩnh còn dùng lá chuối tây để gói một số vỏ cây, lá cây và các loại thực vật khác có thể dùng làm gia vị. Anh định dùng những thứ này để chế biến chim biển.

Mỹ nhân xà không hứng thú với những vỏ cây, lá cây đó. Cậu chỉ cầm một quả vải nhỏ và một quả lựu nứt nẻ trên tay, ngắm nghía nhưng không ăn.

Hoặc có thể nói rằng cậu không muốn ăn trái cây. Trước đây trên đảo nhỏ cũng không có những loại trái cây này. Hòn đảo nhỏ cậu sống trên có rất nhiều loài chim, nhưng các loại thực vật ở đây tương đối đơn giản, ít có trái cây. Mỹ nhân xà cũng từng tò mò nếm thử một số loại trái cây, nhưng thấy vị chua và chát, vậy mà những con chim biển cũng có thể ăn. Do đó, cho đến nay Mỹ nhân xà không có cảm tình gì với trái cây.

Thấy Mỹ nhân xà không có ý định ăn trái cây, Triệu Hạo Dĩnh tưởng cậu không biết làm sao để ăn nên anh liền lấy ra một quả vải từ cây mà anh đã hái được lúc nãy. Anh bóc vỏ quả vải, lộ ra phần thịt quả màu trắng ngần, mọng nước rồi đưa quả vải đến miệng Mỹ nhân xà và nói: "Nếm thử xem, quả này ăn rất ngon."

Mùi hương nhẹ nhàng của quả vải lan tỏa trong không khí, thoang thoảng qua mũi Mỹ nhân xà. Cậu nhìn chằm chằm vào quả vải, há miệng nhỏ cắn một miếng. Vị ngọt thanh mát lan tỏa trong khoang miệng khiến mắt cậu sáng lên. Không chút do dự, cậu cắn thêm một miếng lớn từ tay Triệu Hạo Dĩnh.

Ngư Nhân không kịp can ngăn. Cái "cụp" vang lên, Mỹ nhân xà đã nghiền nát cả hạt bên trong. Cậu say sưa thưởng thức, gật đầu nhẹ nhàng: "Mùi vị không tệ, nhưng bên trong hơi cứng, không ăn được."

Triệu Hạo Dĩnh mỉm cười và lấy tay còn lại nhặt hột ra khỏi nửa quả vải đã nát mà Mỹ nhân xà vừa ăn.

"Hạt này cần nhổ ra để không ảnh hưởng đến hương vị," anh giải thích.

Nói xong, Ngư Nhân chờ Mỹ nhân xà ăn xong và lại đút cho cậu một quả vải khác. Sau đó, anh lấy một quả lựu, bóc vỏ và tách hạt. Động tác của anh rất nhanh nhẹn và chỉ trong chốc lát, anh đã tách ra một đống hạt lựu.

Ngư Nhân nhặt một hạt lựu và đưa cho Mỹ nhân xà xem: "Đây là quả lựu, quả tương đối nhỏ và cũng có hạt bên trong. Loại hạt này có thể ăn, nhưng hầu hết mọi người chỉ ăn phần thịt quả. Sau khi nhai kỹ thịt quả, họ sẽ nhổ hạt lựu ra."

Mỹ nhân xà đã ăn xong quả vải trong miệng. Loại vải ngon ngọt này khiến cậu không từ chối trái cây do Ngư Nhân đưa nữa. Cậu thò đầu ra và há miệng ngậm lấy quả lựu trong tay Triệu Hạo Dĩnh. Trong lúc đó, lưỡi của cậu chạm vào đầu ngón tay Triệu Hạo Dĩnh, cảm nhận được vị ngọt thanh, nên cố ý liếʍ liếʍ.

Ngón tay bị Mỹ nhân xà liếʍ khiến Ngư Nhân cảm thấy có chút nhộn nhạo, sắc mặt có chút thay đổi. Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và không để lộ ra sự thất thố của mình.

So với quả vải, quả lựu có hương vị hoàn toàn khác. Khi cắn nhẹ vào quả lựu, nước ép ngọt ngào chảy ra, vô cùng dễ uống. Mỹ nhân xà lập tức thích loại trái cây này nên không cần Ngư Nhân mời, cậu đã tự tay cầm lấy quả lựu và bắt đầu ăn. Cậu không nhả hạt vì chúng có độ cứng mà cậu hoàn toàn có thể ăn được.

Sau đó, không cần Ngư Nhân giới thiệu thêm, Mỹ nhân xà tự mình nếm thử tất cả các loại trái cây. Lúc này nhược điểm của việc không thể ăn nhiều đã lộ ra, mỗi loại ăn một ít cũng đủ làm cậu no bụng. Cho dù cậu vẫn muốn ăn thêm những loại trái cây mình thích, nhưng cậu cũng không còn bụng để nhét vào.

Vì vậy, Cậu đành phải dùng ánh mắt đầy thèm thuồng nhìn Triệu Hạo Dĩnh giải quyết phần trái cây còn lại. Ánh mắt đó như thể muốn nuốt chửng Ngư Nhân, khiến Triệu Hạo Dĩnh cảm thấy bối rối.

Triệu Hạo Dĩnh thấy mình cần phải nói gì đó mới được.

"Những loại trái cây này để lâu sẽ không còn ngon. Nếu em thích loại nào thì chờ khi em đói, anh sẽ đi hái thêm"

Bình thường đối với kẻ dám tranh giành đồ ăn với mình, Mỹ nhân xà xưa nay không bao giờ nương tay.

May mắn thay, câu nói đó của Ngư Nhân đã xoa dịu Mỹ nhân xà lại trước khi cậu kịp ra tay. Sờ sờ bụng, cảm nhận sự căng đầy, Mỹ nhân xà nhận ra rằng mình đã ăn quá nhiều. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu có khẩu vị tốt như vậy.

Khẩu vị của Ngư Nhân tuy lớn hơn Mỹ nhân xà, nhưng anh cũng không thể chỉ ăn trái cây mãi được. Sau khi giải quyết nốt số trái cây còn lại, Ngư Nhân bắt đầu chuẩn bị thu thập con chim biển kia.

(Edited by FYYS)

Chim biển đã giãy dụa nửa ngày để thoát khỏi ma chưởng của Triệu Hạo Dĩnh nhưng vô ích, trái lại nó chỉ làm bản thân kiệt sức. Triệu Hạo Dĩnh dễ dàng gϊếŧ chết nó và mang nó ra bờ biển để nhổ lông và làm sạch.

Trước đó khi ở trong rừng, Triệu Hạo Dĩnh đã nhìn thấy nước ngọt, nhưng vì Ngư Nhân có thể sống trong biển nên anh không quan tâm đến việc đó có phải là nước ngọt hay không. Cơ thể của Ngư Nhân và loài cá giống nhau, có khả năng tự động bài tiết lượng muối dư thừa, do đó họ có thể dùng nước biển để sơ chế thức ăn mà không cần lo lắng.

Bãi biển này hiện tại rất an toàn. Triệu Hạo Dĩnh sớm đã nhận thấy rằng tất cả Loan Ngạc trong vùng đã rút lui. Nhờ có mỹ nhân xà bên cạnh, anh không lo bị tấn công. Anh dùng lao xiên cá mổ bụng chim biển, loại bỏ nội tạng và nhổ lông. Sau một hồi bận rộn, anh đã làm sạch chim biển.

Mỹ nhân xà ăn no thì bắt đầu thấy nhàm chán. Cho nên cậu đi đến chỗ chim biển và quấy rối chúng. Cậu cũng không đi qua đó mà nhặt vỏ sò từ dưới đất rồi ném về phía chim biển. Tuy lực ném không mạnh, nhưng cũng đủ để quấy rối chim biển, khiến chúng bay tán loạn. Mỹ nhân xà thấy thú vị nên tiếp tục giày vò chúng.

Chờ đến khi chơi chán, cậu quay lại nhìn thì thấy Triệu Hạo Dĩnh đã xếp xong đống củi. Trên đống củi là các vật liệu dễ cháy như cỏ khô và lông vũ. Bên cạnh đống củi còn có một tảng đá không rõ từ đâu tìm đến. Lúc này Triệu Hạo Dĩnh đang dùng lao xiên cá gõ vào tảng đá, tạo ra những tia lửa nhỏ. Tia lửa rơi xuống đống củi và nhanh chóng bốc cháy. Triệu Hạo Dĩnh dùng lá chuối tây sung làm quạt thổi. Rất nhanh, ngọn lửa bắt đầu bùng lên mạnh mẽ.

Mỹ nhân xà nhìn Triệu Hạo Dĩnh đốt lửa, mắt sáng lên. Cậu cảm thấy Ngư Nhân này quả thật tài giỏi!