Chương 3: Cậu vui là được.

Trên đường về biệt thự, Lục Hoà luôn hướng ánh mắt về phía Nhất Thiên không rời dù chỉ là một giây, giống như lơ sang chỗ khác cậu sẽ liền tấn công hắn vậy.

Tất nhiên Nhất Thiên hiện tại chính là người cá nên rất nhạy cảm với những ánh nhìn, cậu bực bội lặn xuống quay phắt cái lưng lại cho hắn nhìn.

Nhất Thiên cùng với tâm tình quạu quọ: Ngươi mau biến đi! Ta đẹp chứ không dễ dãi, đừng hòng nhìn ta!

Dù cậu đã thể hiện ý phản đối tới như thế nhưng Lục Hoà lại không nhận ra mà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái lưng trắng nõn của cậu.

Thấy thế, cậu cũng không chịu thua mà lại bơi lên gầm rừ với hắn.

Ngược lại với khuôn mặt hung dữ của cậu, gương mặt hắn dường như thoáng qua ý cười trông như chê bai cái cách cậu gầm rừ.

Nhất Thiên: Mau biến ngay cho ta!

Cậu tức giận vung đuôi hất nước trong hồ về phía hắn, ngay tức khắc cả thân hắn liền ướt sũng, chẳng một nơi nào có thể thoát khỏi cú giáng nước của cậu.

Đến lúc này, Lục Hoà sau khi bị bé cá hất nước thì mới hiểu ra, bé cá giận rồi. Hắn quay đầu sang chỗ khác không nhìn cậu nữa, khi này cậu mới có thể yên tâm.

Không lâu sau, xe huyền phù đã tới biệt thự. Xe nhanh chóng hạ xuống sân, khi vừa đáp đất các màn sắt xung quanh cậu lại lần nữa được kéo lên. Tuy cậu đã phải trải qua nhiều lần nhưng cảm giác khi ở nơi chỉ có le lói một ít ánh sáng vẫn sợ hãi y như lần đầu.

Hồ bơi nhỏ nhanh chóng được mang tới một căn phòng. Khác với mọi lần, thay vì để hồ của cậu lên sàn họ lại nhẹ nhàng thả cậu cùng với dòng nước trong hồ nhỏ xuống một cái hồ lớn hơn.

Lúc này, cậu mới có thể nhìn rõ, trước mắt cậu là một căn phòng rộng rãi thoáng mát. Căn phòng hơn một nửa đã là hồ bơi, cậu nhìn thoáng liền có thể biết có lẽ đây chính là phòng của cậu mà tên kia chuẩn bị.

Nhất Thiên không tự chủ được cái miệng đang nhỉnh lên một chút của mình, trong ánh mắt cũng hiện lên những tia sáng. Cậu nghiêng đầu nhìn Lục Hoà rồi cười với hắn thay lời cảm ơn. Hắn cũng nhận ra điều đó mà vui mừng.

Hồ bơi do hắn chuẩn bị cũng rộng và dài hơn gấp mấy lần cái hồ bên trong viện. Cậu phấn khởi lượn vài vòng hồ rồi lại biểu diễn tiết mục nhào lộn trên không.

Lục Hoà vẫn luôn kinh ngạc trước vẻ đẹp chói lấp lánh của cậu, giờ đây lại thêm phần kinh ngạc cách cậu chơi đùa. Hắn nhanh chóng chốt ngay được một điều, người cá thuần sắc mà hắn mua được rất tăng động.

Nhất Thiên vui là thế nhưng cũng không thể quên được Lục Hoà khi nãy đã nhìn cậu như thế nào. Cậu bèn dừng lại động tác bơi lượn mà ló đầu nhìn về phía hắn. Cậu nhe răng nanh ra tiếp tục gầm rừ, ghét bỏ hắn.

Lục Hoà bỗng chốc sửng sốt, hắn không thể hiểu được, hắn vừa làm gì sai sao? Chợt hắn liền nghĩ, có lẽ người cá thuần sắc đói rồi. Nghĩ xong Lục Hoà liền quay đầu lại ra lệnh cho người máy quản gia đem tới đủ loại hải sản đắt tiền.

Mọi thứ được trưng bày trước hồ, khi này cậu mới dừng gầm gừ mà ngắm nghía những món thơm ngon trước mặt. Cá dâng tới miệng mà không ăn chính là thiếu tôn trọng đồ ăn!

Nhất Thiên nhanh chóng bơi tới thành hồ rồi lại nhấc cả người ngồi lên sàn. Cậu rất muốn ăn hết tất cả nhưng bụng cậu không cho phép điều đó, cho nên cậu chỉ đành ngậm ngùi lấy những phần cậu cho là ngon nhất mà bỏ qua các phần còn lại.

Mất đồ ăn ngon cậu rưng rưng, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Lục Hoà với một suy nghĩ: Tôi có thể ăn không hết nhưng cũng đừng đem đi được không?

Lục Hoà dường như hiểu được mà nở nụ cười rồi rời đi chẳng lấy mất một cái dĩa đồ ăn của cậu. Sau khi hắn rời đi, cậu cũng nhập tâm vào bữa ăn thịnh soạn của mình.

Trước hết, cậu dùng cái móng tay dài là đặc điểm của người cá cắt một miếng, từ từ bỏ vào miệng. Miếng cá sau khi được bỏ vào miệng cũng mau chóng được cậu cắn nuốt, cái cảm giác dai dai thế này cậu rất thích!

Sau khi quét hết một nửa, bụng cậu phình lên trông như cá nóc vậy. Để cảm ơn lòng tốt của Lục Hoà, cậu cũng cắt lấy một con cá được cậu đánh giá là rất ngon. Cậu quyết định rồi, con cá này cậu sẽ cho Lục Hoà!

Cậu ngã người nằm lên sàn rồi dùng đuôi đập vào mặt nước tạo nên tiếng tủm tủm vui tai. Nhưng thực chất cậu làm vậy để kêu gọi Lục Hoà, để chắc chắn hắn biết được cậu đang gọi hắn cậu còn đặc biệt kêu lên vài tiếng a a a thật lớn.

Giọng nói của cậu rất trong trẻo, dễ nghe nên Lục Hoà cũng nhận ra được mà bước về phía phòng cậu. Hắn mở cửa ra liền thấy bé cá đang nằm trên sàn nhìn hắn, hắn tưởng bé cá bị vướng lại không thể xuống lại hồ nên liền thăm dò tới gần cậu.

- Tôi sẽ không làm hại cậu đâu, hãy nằm yên nhé.

Lục Hoà nói xong liền bước về phía cậu, cậu giật thót người tự lùi về sau rơi vào lại hồ bơi. Lúc này, hắn mới dừng lại nhìn cậu, nhờ thế cậu cũng tranh thủ chỉ tay vào chiếc dĩa gần đó kêu vài tiếng a a a. Hắn có chút bối rối với hành động của cậu nên cậu đã dùng ngôn ngữ kí hiệu. Cậu chỉ vào dĩa cá rồi lại chỉ vào bản thân, cuối cùng là chỉ hắn. Hắn liền hiểu ra.

- Cậu muốn tặng phần cá này cho tôi?

Nhất Thiên giả vờ như nghe không hiểu mà tiếp tục chỉ chỉ, hắn mới lại gần cầm chiếc dĩa lên để trước miệng. Cậu thấy thế liền gật đầu lia lịa.

Nhất Thiên: Tặng ngươi đó, mau mau cảm ơn ta đi!

Tuy đồ ăn sạch sẽ nhưng ăn sống cũng có chút không quen, Lục Hoà do dự một lúc rồi thở ra.

- Cậu vui là được.

Hắn nói xong liền bỏ một miếng cá vào miệng nhai.

- Rất ngon, cảm ơn cậu nhé người cá nhỏ.

Cậu thấy thế liền vui vẻ mà đung đưa đuôi qua lại.