- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhận Mệnh
- Chương 7: Sưu tầm tư liệu sống
Nhận Mệnh
Chương 7: Sưu tầm tư liệu sống
Sau khi giao hẹn, trao đổi số WeChat thì Cố Tư Niên rời khỏi.
Chung Niệm vùi trong sofa vẫy tay với anh, vẫn trưng ra dáng vẻ yếu ớt bất lực, ngay cả nói tiếng “tạm biệt” cũng không đủ hơi.
Cánh cửa vừa đóng lại, Chung Niệm lập tức vén chăn lên, ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang. Cũng không quên mở video chat với Kỳ Triển Nhan.
Vừa kết nối, Kỳ Triển Nhan vẫn ngồi trong phòng làm việc, trên tấm bảng trắng phía sau dán đủ kiểu bản thiết kế. Cô dùng một cây bút búi lên mái tóc dài của mình, trên mũi đeo cặp kính đen rất dày chứng tỏ cô đang vẽ bản thiết kế.
“Thế nào?” Kỳ Triển Nhan hỏi, không nhấc mắt nhìn màn hình.
Chung Niệm vừa dùng bông vải tẩy lớp trang điểm dày, vừa đắc ý: “Thêm WeChat rồi.”
“Ồ ——” Kỳ Triển Nhan nhướn mày, “Thế nào, đã kiểm tra vòng bạn bè chưa?”
Chung Niệm hơi ngẩn ra.
Không nghe được câu trả lời, Kỳ Triển Nhan còn nói: “Nếu trong vòng bạn bè của một người đàn ông tất cả đều là hướng dẫn tập thể hình, protein và cơ bắp, khả năng cao là gay.”
Chung Niệm: “…” Anh trai nhỏ của cô sao có thể là gay. Vừa nhìn là biết thẳng rồi.
“Cậu đừng có không tin, trai đẹp thời buổi này phần lớn đều cong thành nhang muỗi rồi. Với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cậu, nói không chừng rất có khả năng vớt phải một anh thụ.” Nói xong, Kỳ Triển Nhan phì cười thành tiếng.
Chung Niệm không tức giận.
Hai cô chơi thân yêu nhau lắm cắn nhau đau, miệng mồm cũng không nể tình. Kỳ Triển Nhan độc miệng, nhưng công lược của Chung Niệm cũng không yếu.
“Nhang muỗi dù sao cũng đẹp.” Chung Niệm hết sức từ tốn, khiến cho sự nhẹ nhàng bâng quơ càng đủ lực sát thương, ngoài mặt châm biếm, thực ra bên trong nuối tiếc, “Có một số đàn ông ấy, không có mệnh hoàng đế lại muốn học hoàng đế làm ngựa đực.”
Chung Niệm dừng lại, nhìn thấy Kỳ Triển Nhan trong màn hình trợn mắt khinh bỉ.
Cô tiếp tục thêm một nhát dao: “Hơn nữa bộ dạng còn xấu xí.”
Kỳ Triển Nhan: “…” Muốn tuyệt giao với con nhím nhỏ này.
Chung Niệm tẩy trang xong, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, ngay cả lỗ chân lông cũng không tìm được. Không chỉ mặt mũi trông non mềm, ngay cả làn da cũng nghịch tuổi rồi: “Tớ đi rửa mặt.”
“Đi đi.” Kỳ Triển Nhan thật sự là cực kỳ hâm mộ nói không nên lời đối với con nhím nhỏ.
Gia cảnh không tệ, người cũng xinh đẹp, làn da đẹp đến nỗi mỗi người phụ nữ đều ghen tị. Quan trọng hơn là sống rất phóng khoáng.
Làm bạn thân hai mươi mấy năm trời, Kỳ Triển Nhan chưa từng thấy Chung Niệm bị tình cảm giữ chân. Cô thật sự chính là con nhím nhỏ, một khi phát hiện chuyện bất thường thì sẽ cuộn mình dựng gai toàn thân, bất cứ ai cũng không thể tới gần.
Tính tình này khiến cho vòng bạn bè của Chung Niệm rất nhỏ. Nhưng cũng tốt, là bạn bè mọi người đều biết con nhím nhỏ thật sự tốt, sẵn lòng giúp đỡ cô không ngại gian nan.
Chung Niệm rửa mặt xong đi ra thì Kỳ Triển Nhan đã tắt video chat.
ZY: “Tớ phải bắt kịp bản vẽ, nói sau nhé.”
Nhà thiết kế lớn vừa bận rộn, chịu đựng ba ngày đêm là còn ít đấy.
Chung Niệm không quấy nhiễu cô bạn thân, tiện tay bấm mở WeChat của anh trai nhỏ.
Không giống như trong tưởng tượng lắm.
Cả WeChat của anh trai nhỏ hiện ra vẻ lạnh lùng. Hình đại diện là một màu đen tuyền, chẳng có gì cả. Biệt hiệu cũng hết sức đơn giản, đơn giản đến mức chỉ có ký hiệu lạnh lùng: –
Một thanh ngang.
Chung Niệm sửa chú thích cho anh, sửa thành: Tống Trần.
Sửa xong mới mở ra vòng bạn bè của Tống Trần.
—— [bạn bè chỉ hiển thị vòng bạn bè trong ba ngày qua]
Chung Niệm: “…”
Kệ anh, dù sao Tống Trần tuyệt đối không có khả năng là cong. Cô tin chắc.
Không nhìn được nội dung vòng bạn bè, Chung Niệm lại ngẩn ngơ với giao diện gửi tin nhắn, không biết nên mở đề tài thế nào.
Ngẩn ngơ năm phút đồng hồ, trong đầu cô chợt bật lên một bóng đèn nhỏ.
Nian: “Thuốc giảm đau bao nhiêu tiền thế?”
Nian: “Tôi chuyển cho anh.”
Tin nhắn vừa gửi đi, cho đến tám giờ tối mới nhận được câu trả lời.
Tống Trần: “Không sao, không cần đâu.”
Cái kiểu trò chuyện đưa vào lối bí kia.
Chung Niệm đối với năm chữ hai dấu kia lâm vào trầm tư. Cô không giỏi tìm đề tài trò chuyện, nếu đổi thành Kỳ Triển Nhan, lẩm bẩm thôi cũng có thể trò chuyện đến mấy trang giấy.
Chung Niệm ngơ ngác nhìn màn hình hồi lâu, di động đột nhiên rung lên.
Tống Trần: “Thời gian hẹn lại vào thứ hai tuần sau được không?”
Tống Trần: “Dạo này tôi hơi bận.”
Thứ hai tuần sau, cũng chính là ba ngày sau.
Ba ngày sau, cùng anh trai nhỏ đi dạo sân trường.
Chung Niệm không thể kiềm chế nỗi kích động, cô ôm di động lăn mấy vòng trên giường. Sau đó, cô ngồi ngay ngắn lại, sau khi hoàn toàn tỉnh táo thì trả lời: “Được.”
Ok, đủ lạnh lùng xa cách. Để tránh bị nhìn ra cô đang mê trai.
–
Thời gian hẹn là vào trưa thứ hai.
Chung Niệm đúng giờ tới cổng trường đại học Kinh Cảng. Cây long não um tùm hai bên đường, từ xa trông thấy bốn chữ thư pháp khắc trên tảng đá lớn: Đại học Kinh Cảng.
Dưới tàng cây, Cố Tư Niên tựa bên chiếc xe điện, đang cúi đầu bấm di động.
Chung Niệm liền có hành động, gửi đi một tin nhắn.
Nian: “Tôi tới rồi.”
Chưa đến vài giây, Cố Tư Niên ngẩng đầu lên. Gần như trong khoảnh khắc thấy được bóng dáng Chung Niệm, khóe môi anh cong lên thật sự quyến rũ.
Chung Niệm đeo bảng vẽ sau lưng đi nhanh về phía anh, sau khi lấy lại hơi thì hỏi: “Anh chờ có lâu không?”
“Tôi cũng vừa tới.” Nói xong, Cố Tư Niên đưa mũ bảo hiểm cho cô.
Chung Niệm không có phản ứng.
Từ khi có thể ghi nhớ, Chung thiên kim đều ngồi xe ô tô riêng ra ngoài. Đột nhiên cầm một chiếc mũ bảo hiểm xe máy, cô không chỉ cảm thấy xa lạ, mà còn có phần không biết mang.
Càng không biết đội vào trông có xấu lắm không.
Cố Tư Niên đã đội vào, nhìn thấy Chung Niệm vẫn còn ngẩn ngơ, anh lên tiếng: “Để tôi.”
Nói xong, anh cầm lấy chiếc mũ trong tay Chung Niệm, thật cẩn thận đội vào đầu cô.
Cố Tư Niên nói: “Hình như hơi to.”
Chung Niệm giơ tay lên, đè lại chiếc mũ hơi lung lay trên đầu. Cô hiểu rõ không phải mũ quá lớn, là hình dáng đầu mình nhỏ hơn người bình thường.
“Nâng cằm lên.” Cố Tư Niên nói.
Chung Niệm ngoan ngoãn nghe theo.
Cố Tư Niên hơi khom lưng giúp Chung Niệm chỉnh dây đeo chặt lại, nhưng mặc dù đã tới khớp cuối cùng thì cũng không thể nào cố định được.
Mặt nhỏ quá.
Cố Tư Niên đứng thẳng dậy, đột nhiên giơ tay đặt trước mặt cô.
Chung Niệm: “?”
Cố Tư Niên nói: “Mặt của cô còn không lớn bằng lòng bàn tay tôi.”
Lại muốn nói cô giống như sinh viên năm nhất đại học à.
Chung Niệm bĩu môi, đáy lòng có chút không vui. Tuy rằng dáng vẻ cô trông non nớt, nhưng tâm lý tuổi tác hành vi cử chỉ đều rất chín chắn, không đến mức quá lứa bị cho là em gái nhỏ chứ!
Cố Tư Niên không tiếp tục đề tài đó, anh xoa đầu cô nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô đi hóng gió.”
Trong nháy mắt, Chung Niệm ngửi được một mùi hương mát rượi truyền đến từ cổ tay áo khi anh giơ tay lên. Ngửi được cảm thấy rất thoải mái, rất có cảm giác an toàn. Trọng điểm là khoan khoái mát mẻ.
Chung Niệm vụng về ngồi trên xe điện, không biết nên đặt tay ở đâu.
Cố Tư Niên hỏi: “Ngồi vững chưa?”
Chung Niệm theo bản năng đáp: “Vững rồi.”
Xe điện không di chuyển, Cố Tư Niên quay đầu ra sau nhìn. Anh trông thấy Chung Niệm nắm chặt hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi.
“Lần đầu tiên cô ngồi xe điện à?” Cố Tư Niên hỏi.
Chung Niệm gật đầu.
“Tôi dạy cho cô, khi ngồi ở phía sau người khác phải như thế này ——” Cố Tư Niên kéo tay Chung Niệm đặt bên hông mình. Anh rõ ràng cảm nhận được móng vuốt nhỏ bé của Chung thiên kim khẩn trương đến hơi phát run.
Cố Tư Niên quay đầu nhìn về phía trước, ý cười ở khóe môi càng sâu hơn.
“Xuất phát.”
Chung Niệm nghe được nhịp tim mình trong gió, thình thịch, thình thịch, không ngừng phóng đại, càng đập càng nhanh.
May mà có gió thổi qua, bằng không sẽ để lộ khuôn mặt nóng bừng.
Xe điện chạy thẳng vào sâu trong đại học Kinh Cảng, đến khi tới sau núi thì dừng lại trước một hồ nước.
“Đây là hồ trái tim rất có tiếng ở Kinh Cảng.” Cố Tư Niên xuống xe trước, rồi xoay người giúp Chung Niệm tháo mũ ra, “Nếu cô muốn vẽ tranh, tôi nghĩ hồ trái tim hẳn là lựa chọn không tệ.”
Hồ nước rất lớn, được kéo dài vòng quanh chân núi. Dọc theo bờ hồ mang máng có thể vẽ ra một hình trái tim.
Chung Niệm còn chưa thấy hồ nước nào có hình trái tim hoàn mỹ như vậy: “Hồ tự nhiên à?”
Cố Tư Niên gật đầu, tỏ vẻ khẳng định: “Cho nên vào buổi tối nơi này sẽ trở thành nơi hẹn hò rất tốt cho các cặp đôi.”
“Vậy à…” Chung Niệm nghĩ thầm: biết rõ như vậy, e rằng trước kia thường xuyên hẹn hò với nữ sinh ở đây.
Ý nghĩ vừa xoay vòng trong đầu thì cô nghe được Cố Tư Niên nói: “Đây là lần đầu tôi đến đây.”
Chung Niệm thốt ra: “Thật sao?”
Cố Tư Niên đáp: “Lừa cô lại không có kẹo.”
Chung Niệm không vui, buồn bực nói: “Tôi không phải con nít.”
Nếu bởi vì cô trông tuổi tác khá nhỏ nên đối xử với cô như em gái… Chậc, ngẫm lại cảm thấy phiền. Hơn nữa, năm nay cô đã hai mươi lăm, chỉ nhỏ hơn anh hai ba tuổi thôi!
Cố Tư Niên cười cười không đáp.
Anh thật sự không phải coi Chung Niệm là con nít, chỉ là tâm tư của Chung thiên kim quá dễ nhìn thấu. Nói dễ nghe một chút đơn thuần như con nít. Xuất thân trong giới hào môn, có thể giữ được vẻ đơn thuần thật sự chẳng dễ gì.
Cũng phải, chỉ có hết sức đơn thuần mới muốn đào hôn.
Hai người không ai nói chuyện nữa.
Chung Niệm tìm một góc độ thích hợp ngồi xuống bắt đầu phác họa. Cố Tư Niên ngồi bên cạnh, toàn bộ quá trình đều bấm di động, chỉ thường xuyên ngẩng đầu nhìn cô.
Hai mươi phút trôi qua, Cố Tư Niên đột nhiên nhận được điện thoại từ nhà họ Cố.
Anh đứng dậy đi tới chỗ cách xa mấy mét mới bắt máy: “A lô.”
“Nhị thiếu.” Là âm thanh của quản gia, “Thái lão gia bảo cậu tối nay trở về dùng cơm.”
Cố Tư Niên im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Mẹ tôi ra ngoài chưa?”
Quản gia nói: “Đêm nay phu nhân cùng dùng cơm.”
Cùng nhau.
Cố Tư Niên nhíu chặt mày, tuy rằng đáy lòng rất không tình nguyện, nhưng ngữ khí vẫn như thường: “Được, tôi sẽ trở về.” Cúp máy, anh quay trở về hồ nước.
Bức tranh của Chung Niệm còn chưa hoàn thành, giờ đang trong giai đoạn chỉnh sửa cuối cùng.
“Cô vẽ xong chưa?” Cố Tư Niên đến gần nhìn, tuy rằng chỉ là đường nét mô tả đơn giản, nhưng trong những nét vẽ ít ỏi đó phong cảnh trước mắt sống động trên trang giấy, thoạt nhìn còn đẹp hơn cả tấm ảnh.
Không thể không nói, Chung thiên kim quả thật có thiên phú nghệ thuật.
Chung Niệm dừng bút, đưa bảng vẽ đến trước mặt anh: “Đẹp không?”
Cố Tư Niên đáp: “Đẹp.”
Chung Niệm rất hài lòng, cầm bút lên tiếp tục sửa đổi hoàn thiện.
Thấm thoát ba mươi phút lại trôi qua.
Chung Niệm vẽ xong nét cuối cùng, vừa định khép lại bảng vẽ thì cái bụng đột nhiên không chịu thua kém kêu lên “ùng ục”.
Cố Tư Niên ở bên cạnh nghe được rõ ràng: “Cô đói rồi à?”
Chung Niệm hơi ngượng ngùng: “Một chút, hôm nay còn chưa ăn gì.” Buổi sáng cô dậy trễ, lại hẹn anh vào buổi trưa, sau khi tỉnh ngủ thì trực tiếp ra ngoài.
Cố Tư Niên thở dài: “Còn nói không phải con nít, ngay cả ăn cơm đúng giờ cũng không nhớ.”
Chung Niệm: “…” Có đạo lý có chứng cứ, cô không có lời biện giải.
“Đi thôi.” Cố Tư Niên đứng dậy.
“Đi đâu?”
“Tìm đồ ăn, để tránh có người nói tôi ngược đãi con nít.”
Con nít, lại là con nít.
Chung Niệm vô cớ phát cáu, rất muốn lớn tiếng nói với anh, mình không phải con nít.
Cố Tư Niên đi đến cạnh chiếc xe điện, cầm lấy mũ bảo hiểm, rồi ngoắc tay với cô.
Động tác này có sức lôi cuốn.
Chung Niệm nhất thời không nổi nóng, giống như có một sợi dây tơ hồng vô hình, một đầu nối ngón tay anh, một đầu nối với cơ thể cô. Chỉ cần anh trai nhỏ đưa tay ngoắc, cô sẽ ma xui quỷ khiến ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh.
Cố Tư Niên giúp Chung Niệm đội mũ, khóe môi cong lên một tí, ngữ khí trở nên có phần bất cần: “Lên xe, anh đây đưa em gái đi ăn món ngon.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhận Mệnh
- Chương 7: Sưu tầm tư liệu sống