Edit: Lumi
“Đây là tám mươi nghìn linh thạch.”
Giang Nhẫn nói nhẹ như gió thoảng mây bay, phất tay lấy một tờ linh phiếu từ trong nhẫn trữ vật ra, tiện tay viết tám mươi nghìn lên đó.
Ninh Vô Tà trừng mắt nhìn hắn ta, Huyền Cơ trưởng lão thì híp mắt lại.
Tên tiểu tử này, muốn tranh đồ!
“Tuyệt Vân Phụ Khí trận tiên phẩm, chỗ lão phu chỉ có một cái, đã đồng ý giữ lại cho vị tiểu hữu này...”
“Huyền Cơ trưởng lão, ngài không bằng lòng đổi trận pháp Thiên Tâm cho vãn bối, vãn bối nhận rồi. Nhưng Tuyệt Vân Phụ Khí trận này là cho sư tỷ của vãn bối sử dụng, chẳng lẽ tỷ ấy cũng không xứng sao?”
“Tỷ ấy đã trở thành Thông Huyền ở tuổi ba mươi ba dưới sự chỉ bảo của sư tôn Vô Uyên chân nhân, cũng sắp tới ngày bước vào Tiên Đạo cảnh rồi!”
“Chẳng lẽ, ngài vẫn muốn bảo vệ tên tiểu tử không biết từ đâu tới này, bằng lòng không nể mặt sư tỷ của vãn bối sao...?”
Giang Nhẫn cúi đầu, giọng nói rất cung kính, khiến người khác không xoi mói vấn đề thái độ được.
Chỉ khi nói câu cuối cùng, mới hỏi ngược lại mang theo ý sâu xa.
Vẻ mặt Huyền Cơ trưởng lão ngẩn ra, trên mặt thoáng chốc đã hiện lên vẻ tức giận.
Nhưng một lát sau, lại bình tĩnh trở lại.
Ông ta đã già rồi, không còn là tu giả nhiệt huyết khi còn trẻ nữa, bây giờ ông ta là một trong bảy đại trưởng lão của Linh Cơ các, không có quyền tùy hứng làm bậy.
Vô Uyên chân nhân đó, đúng là người ông ta không thể chọc vào.
“Bỏ đi, đành đổi cho ngươi vậy...” Ông ta thở dài một hơi, nói.
Huyền Cơ trưởng lão nhận lấy linh phiếu trong tay Giang Nhẫn, bỏ vào trong nhẫn trữ vật, rồi lại lấy một bàn quẻ hình bát giác màu đen từ trong đó ra, đưa cho Giang Nhẫn.
Đây chính là trận pháp do Linh Cơ các tạo ra, đặt ở trong động phủ, truyền linh lực vào là có thể sử dụng được.
Giang Nhẫn nhận lấy bàn quẻ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh không dễ nhận thấy: “Đa tạ trưởng lão.”
Hắn ta hành lễ, rồi bước ra ngoài.
Ninh Vô Tà trơ mắt nhìn Giang Nhân bỏ Tuyệt Vân Phụ Khí trận vào trong nhẫn trữ vật của mình, rồi lại nhìn về phía Huyền Cơ trưởng lão, đối phương lại có phần không dám đối mặt với Ninh Vô Tà, rời ánh mắt đi.
“Khụ, tiểu hữu Ninh Vô Tà, thực ra trận pháp đạo phẩm cũng khá tốt, lần sau ngươi tới, lão phu sẽ giảm giá cho ngươi...
“Đa tạ Huyền Cơ trưởng lão, vãn bối tích góp đủ tiền rồi sẽ lại tới.”
Ninh Vô Tà cũng chỉ đành cảm ơn, dẫn Huyên Nhi quay người rời đi.
Đúng lúc đi ra khỏi cửa, một giọng nói kiêu ngạo khinh bỉ, đột nhiên truyền tới từ bên cạnh.
“Ngươi tên Ninh Vô Tà?”
Ninh Vô Tà dừng bước chân, quay người lại.
Là Giang Nhẫn!
Hắn ta đứng đợi Ninh Vô Tà ở ngoài cửa, bày ra vẻ mặt vừa hả hê vừa tức giận đi tới. Huyên Nhi trừng mắt nhìn hắn ta, trốn về sau chân Ninh Vô Tà.
“Muốn Tuyệt Vân Phụ Khí trận này, phải không?”
“Nếu ngươi đã lấy được rồi, thì còn nói thêm gì nữa.” Ninh Vô Tà lạnh lùng nhìn hắn ta.
“Ta có thể cho ngươi.” Giang Nhẫn rất rộng lượng nói.
“Ngươi muốn gì.”
Ninh Vô Tà không ngốc, vừa nãy mình đã đắc tội với người này, nếu không phải trong Ẩn Sĩ cốc không được phép báo thù, thì chắc chắn hắn ta sẽ tránh xa tên này.
“Ta tò mò, chỉ vậy mà thôi.” Giang Nhẫn cười như không cười nói.
“Một tán tu Luyện Khí nhỏ bé như ngươi, lại dám làm mất mặt ta trước mặt Huyền Cơ trưởng lão?”
“Ngươi là người của môn phái nào? Có biết sư tôn, sư tỷ của ta là ai không?!”
Ninh Vô Tà cười một tiếng: “Sư tôn, sư tỷ của ngươi không phải người à? Kiểu sủa bậy của ngươi, cũng là học từ bọn họ?”
“Cái gì?” Giang Nhẫn nhất thời nghe không hiểu.
Nhưng một giây sau, khuôn mặt hắn ta nhanh chóng đỏ lên, cơn tức giận lập tức bùng nổ.
“Tên nhãi con không biết trời cao đất dày, nếu đây là ngoài cốc, thì ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay lập tức!”
“Lão tử vừa kết đan, cũng có thể bị một Luyện Khí như ngươi sỉ nhục?!”
“Sư tôn của ta là Vô Uyên chân nhân, sư tỷ của ta là thiên kiêu trong thế hệ trẻ của đại lục, Lý Lạc Băng! Ngươi dám chọc giận ta?!”
Giang Nhẫn mặt đỏ tía tai mắng.
Ninh Vô Tà vốn bày ra vẻ mặt giễu cợt nhìn Giang Nhẫn mất bình tĩnh, nhưng đột nhiên ngẩn ra.
Hắn nghe thấy một cái tên quen thuộc.
“Lý Lạc Băng...Là sư tỷ của ngươi?” Hắn hơi run rẩy hỏi.
“Hừ, chứ ngươi cho là ai.”
Giang Nhẫn dương dương đắc ý, tưởng đối phương cuối cùng cũng biết sức nặng của mình.
Thử hỏi người trong giang hồ, ai mà chẳng biết Lý Lạc Băng chứ?
Mình là đệ đệ của nàng ta, còn là sư đệ duy nhất, đương nhiên cũng có vốn liếng để kiêu ngạo!
Ninh Vô Tà cẩn thận suy nghĩ lại, kiếp trước hình như Lý Lạc Băng đúng là có một đệ đệ.
Nhưng lúc mình gia nhập Nhân tông quen biết nàng ta, thì người đệ đệ này đã vì tu vi yếu kém thọ nguyên không dài mà chết từ lâu rồi.
Không ngờ chính là hắn ta! Giang Nhẫn!
Hình như kiếp trước Lý Lạc Băng có tình cảm rất sâu đậm với người đệ đệ này, sau hơn trăm năm hắn ta chết vẫn thường đi tế bái.
Khóe miệng Ninh Vô Tà nhếch lên nở một nụ cười tàn nhẫn, đồng thời bất giác nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt...”
“Tốt cái gì?” Thấy Ninh Vô Tà đột nhiên tự nói, Giang Nhẫn ngạc nhiên nghi ngờ.
“Cũng may chúng ta có duyên với nhau!” Ninh Vô Tà nghiến răng nói. Không chỉ hắn và Giang Nhẫn có duyên, mà còn giữa hắn và Lý Lạc Băng nữa.
“Ha ha!” Nghe thấy lời này, Giang Nhẫn cười phá lên: “Ta cũng cảm thấy như vậy, chuyên tâm tu đạo phúc duyên ắt suông sẻ, sao chúng ta lại không thuận theo cơ duyên?”
Hắn ta híp mắt lại, ánh mắt trở nên âm hiểm.
“Ngươi có ý gì?” Ninh Vô Tà hỏi.
“Chúng ta quyết đấu trên võ đài ở Ẩn Sĩ cốc! Ngươi có thể đỡ nổi ba chiêu của ta, thì ta sẽ đưa Tuyệt Vân Phụ Khí trận này cho ngươi!”
“Nếu không đỡ nổi, thì ngươi quỳ xuống đất, học tiếng chó sủa ngay trước mặt tất cả các tu sĩ trong cốc!”
Khuôn mặt Giang Nhẫn mang theo nụ cười sảng khoái, tàn nhẫn, vô cùng kiêu ngạo, như thể đã nhìn thấy được cảnh tượng này.
Ninh Vô Tà nghe vậy thì suy tư.
Tuyệt Vân Phụ Khí trận...Mình quả thật rất cần nó!
Bây giờ mình là Luyện Khí nhị trọng, nhưng có Hỗn Độn Bại Thể gia trì, tốc độ tu luyện có thể nhanh hơn!
Cho dù không thể đột phá tới Ngưng Thần, nhưng đạt tới Luyện Khí đỉnh phong, chắc không thành vấn đề.
Kết hợp với công pháp cấp Đế, Vô Thiên Hóa Nhật Công, và Thất Thải chân nguyên thần dị kia...
Có lẽ thật sự có cơ hội!
“Dám không? Nhãi con, hoặc là bây giờ ngươi quỳ xuống học tiếng chó sủa, ta cũng có thể cho ngươi~”
Ninh Vô Tà trầm tư, Giang Nhẫn lại kích động nói.
“Được, vậy một tuần sau, chúng ta gặp trên võ đài!”
Nói rồi, hắn bế Huyên Nhi lên, quay người rời đi.
Bỏ lại Giang Nhẫn vẫn đang kinh ngạc, hắn ta vốn tưởng rằng Ninh Vô Tà sắp buông bỏ rồi, không ngờ lại thật sự dám ứng chiến!
Cơn tức giận lại bắt đầu tích tụ trên mặt hắn ta...
Quay lại số sáu mươi sáu khu Bính của Hiệp Ẩn, Ninh Vô Tà đặt Huyên Nhi xuống, bắt đầu xắn tay nấu cơm cho nàng.
Huyên Nhi chưa cao bằng bếp lò, nhưng vẫn quấn bên chân Ninh Vô Tà, vừa rửa rau, vừa đưa dao, cũng rất bận rộn.
Nàng đã quen khổ, luôn cảm thấy mình cần phải làm chút gì đó, nếu không thì chính là kẻ vô dụng, sẽ bị bỏ rơi.
Cảm giác không an toàn này đã bén rễ đâm chồi trong lòng nàng, khiến đôi lúc nàng rất ỷ lại Ninh Vô Tà.
Ninh Vô Tà biết kiểu tổn thương tâm lý này không còn cách nào khác, chỉ có thể từ từ dùng sự ấm áp để chữa trị.
Lúc ăn cơm, Huyên Nhi hỏi Ninh Vô Tà: “Vô Tà ca ca, Lý Lạc Băng đó là ai vậy.”
“Sao vậy?” Tay gắp rau của Ninh Vô Tà dừng lại.
“Muội nhìn thấy lúc ca ca nghe thấy cái tên này, vẻ mặt rất xấu.”
“Người này có phải là người xấu không.”
Ninh Vô Tà mỉm cười, tiểu cô nương này đúng là rất biết nhìn sắc mặt.
“Đúng vậy, nàng ta chính là người xấu xa nhất thế giới này!”
Ninh Vô Tà nói, gieo lòng căm hận Lý Lạc Băng cho tiểu Huyên Nhi.
“Nàng ta, còn có tổ chức tên Nhân tông sau này nàng ta gia nhập, đều là người xấu!”
“Sau này Huyên Nhi nhất định phải cẩn thận, nhưng không sao, ca ca sẽ bảo vệ muội thật tốt.”
Ninh Vô Tà dịu dàng mỉm cười, giơ tay xoa đầu Huyên Nhi.
Khuôn mặt nhỏ của Huyên Nhi đỏ lên, xấu hổ nói cảm ơn, trong lòng cảm nhận được cảm giác an toàn và hạnh phúc nồng đậm.
Nàng thầm nghĩ tới lời ông đã nói với nàng trước khi chết, Tiên Linh Đạo Thể của mình sẽ thức tỉnh trước năm mười sáu tuổi...
Nhưng mười sáu tuổi, đó đã là mười năm sau rồi! Quá muộn!
Bây giờ nàng muốn giúp ca ca!
“Đang nghĩ gì vậy.” Ninh Vô Tà dùng đữa gõ lên đầu nhỏ của Huyên Nhi, gắp một miếng thịt cho nàng.
“A.” Huyên Nhi uất ức xoa trán: “Không nghĩ gì cả...”
“Chuyện muội cần làm bây giờ chính là ăn nhiều cơm, ngủ đủ giấc, ngoan ngoãn nghe lời, là đã giúp ca ca rất nhiều rồi.”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, người xấu cứ giao cho ca ca giải quyết.”
Ninh Vô Tà giơ tay ra, xoa đầu Huyên Nhi.
Huyên nhi nhắm mắt, ngẩng đầu như một chú cún con vậy, để mặc cho Ninh Vô Tà xoa, trên đôi môi hồng nở một nụ cười mãn nguyện.
“Vâng.”
Ninh Vô Tà thu tay lại, Huyên Nhi thậm chí còn định rướn đầu theo, hơi lưu luyến nhìn tay Ninh Vô Tà lại nhấc bát lên, nàng cũng nhấc bát há miệng ăn cơm.
“Thực ra, muội cũng cảm thấy Lý Lạc Băng đó là người xấu.”
“Lúc vừa nghe thấy cái tên này, trái tim tê rần, đầu cũng hơi đau.”
“Cứ như, cứ như bị người ta đánh một trận vậy.”
Bàn tay nhỏ của Huyên Nhi nhấc cái bát lên, vụng về và cơm vào trong miệng, mơ hồ lẩm bẩm.
Ninh Vô Tà đang gắp rau, tay lại ngừng lại.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Khương Ngưng Huyên ở đối diện!