Edit: Lumi
“Tiểu tử ngươi cũng lớn mạng thật đấy.”
Người dẫn đầu là một tên mập có khuôn mặt dữ tợn, kiêu căng bước lên.
“Chưa chết thì thôi, nhưng ngươi phải nộp số tiền cống nạp ngươi đã bỏ lỡ mấy ngày nay.”
“Dô, sao lại có thêm một người nữa thế này, tiểu cô nương này trông cũng xinh đẹp đấy.”
Tên mập quan sát căn phòng, phát hiện Huyên Nhi vừa bị đánh thức đang núp ở trên giường với khuôn mặt đầy cảnh giác.
“Thêm một người thì phải nộp gấp đôi! Ngươi có trả được không?”
Tên mập huơ huơ nắm đấm, nhếch mép uy hϊếp Ninh Vô Tà.
“Không thể, ngày mai ta chuyển đi rồi.” Ninh Vô Tà lạnh lùng nói.
“Chuyển đi?”
Tên mập đó vừa nghe vậy thì trợn trừng mắt.
“Ngươi chuyển đi đâu? Đã được ta cho phép chưa?”
“Tưởng chuyển đi là không cần nộp tiền nữa à?!”
“Đây là căn phòng Hắc hổ bang bọn ta bố thí cho các ngươi, ngươi dám không cần?”
Tên mập càng nói càng hăng, khuôn mặt dữ tợn xấu xí rung lên.
“Muốn chuyển đi thì vẫn phải nộp tiền! Còn phải nộp tiền cảm ơn bọn ta đã chăm sóc cho các ngươi mấy năm qua!”
“Tổng cộng mười lượng, không được thiếu một đồng nào! Ngươi lấy ra được không?”
Nghe giọng điệu diễu võ dương oai của hắn, đôi mắt Ninh Vô Tà dần lạnh đi, vẻ mặt cũng trở nên u ám.
“Không có.”
“Hừ, vậy ngươi mau cút đi lo tiền đi! Ta sẽ thay ngươi chăm sóc...”
Tên mập chết tiệt chuyển hướng nhìn về phía Huyên Nhi ở trên giường! Cười thô bỉ, liếʍ môi.
Nói rồi, hắn ta không thèm để ý tới Ninh Vô Tà nữa, nở một nụ cười dâʍ đãиɠ, đi thẳng về phía Huyên Nhi!
“A! Ca ca!” Huyên Nhi lập tức bật khóc, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, thân thể hoảng loạn lùi về sau, ôm đầu gối ngồi co quắp ở trên giường.
Lúc tiếng khóc của Huyên Nhi vang lên, Ninh Vô Tà cũng tung một quyền.
Tên mập đó hoàn toàn không ngờ được rằng Ninh Vô Tà đứng ở bên cạnh sẽ đột nhiên tấn công!
Nắm đấm của Ninh Vô Tà như một con rắn độc ẩn nấp vừa nhanh vừa mạnh, đập lên khuôn mặt đầy thịt của tên mập.
Ầm!
Tên mập nặng khoảng hơn trăm cân bay đi, đập thẳng lên vách gỗ mỏng, cả căn nhà rung lắc, bụi bay mù mịt!
“Hả?!” Hai tên tiểu đệ ngẩn ra.
Nhưng Ninh Vô Tà không dừng lại! Hắn lao tới trước mặt tên mập chết tiệt đang nằm co quắp trên mặt đất, dẫm mạnh một cái!
Rắc –
Cánh tay của tên mập lập tức bị gãy, Ninh Vô Tà lại dẫm một cái nữa, tay còn lại cũng bị tương tự!
“Đi đi, thử mang muội ấy đi thử xem.”
Ninh Vô Tà nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói.
Tên mập nhắm chặt hai mắt, há miệng gào lên mấy cái, mấy cái răng dính máu rơi ra.
Hắn ta bất giác hít ngược một hơi khí lạnh, cả người run rẩy.
“Mang...đi...”
Hắn ta yếu ớt nói.
Lúc này hai tên tiểu đệ kia mới như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, muốn tiến lên đánh Ninh Vô Tà, nhưng lại bị ánh mắt của hắn dọa sợ tới mức đứng ngây ngốc ngay tại chỗ.
“Vương ca, thật sự mang tiểu cô nương kia đi sao?”
Một tên tiểu đệ run rẩy nói, sợ hãi liếc nhìn Ninh Vô Tà.
Vương mập đã bị như vậy rồi mà vẫn còn thương nhớ tiểu cô nương kia sao?
Tên nhóc này không đơn giản như hắn nghĩ trước khi tới đây, hắn không dám lên đâu!
Vương mập cũng không nhịn được nữa, mở miệng gào lên: “Ta bảo mang ta đi!”
“Vâng!” Hai tên côn đồ vội lao lên, tay chân luồng cuống kéo Vương ca ra ngoài.
“Con mẹ nó, ngươi cứ đợi đấy cho ta!”
Ninh Vô Tà nhìn bọn chúng rời đi, bên ngoài truyền tới giọng nói mơ hồ yếu ớt của Vương mập.
Chỉ một tên phàm nhân cỏn con, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, hắn chỉ không muốn để Huyên Nhi thấy quá nhiều máu.
Dù sao thì tối nay hắn cũng sẽ dẫn Huyên Nhi rời khỏi nơi buồn nôn này.
Hắn quay người đi về phía Huyên Nhi ở trên giường, muốn an ủi nàng một chút.
Nhưng lại phát hiện, Huyên Nhi lại rúc cả người vào trong góc, ôm đầu gối, hai mắt không ngừng rơi lệ!
“Huyên Nhi, muội làm sao vậy?”
Ninh Vô Tà vội vàng đi lên trước kéo nàng vào trong lòng.
Nhưng Huyên Nhi lại chỉ im lặng khóc, dường như đã chịu một đả kích rất lớn trạng thái giống hệt như lúc hỏa táng ông nàng hôm qua.
Ninh Vô Tà ôm nàng, vừa lau nước mắt, vừa an ủi, dỗ dành một lúc lâu.
Huyên Nhi mới sụt sịt nói ra nguyên nhân tại sao mình lại khóc.
Thì ra vào mấy ngày trước, ông của Huyên Nhi, chính là bị đám người của Hắc Hổ bang đánh chết.
Tên mập tới tìm Ninh Vô Tà vừa rồi, chính là một trong số hung thủ đó.
Ninh Vô Tà ôm Huyên Nhi, kề mặt lên đầu của nàng, mặc cho nàng ôm chặt lấy mình.
Kiếp trước, Ninh Vô Tà vẫn luôn nghĩ, Nữ đế Ma đạo Khương Ngưng Huyên, rốt cuộc đã trải qua những gì mới bước lên con đường khát máu đối địch với chính đạo.
Bây giờ Ninh Vô Tà đã hiểu, chuyện ông nàng bị mấy tên côn đồ người phàm vây đánh tới chết, chắc chắn là một điểm quan trọng trên con đường biến nàng trở nên hắc hóa!
Thậm chí nói là tâm ma cũng không quá đáng.
Kiếp này, nếu hai người đã gặp nhau, thì Ninh Vô Tà đương nhiên sẽ giúp nàng báo thù.
Không mong có thể thay đổi được tính cách của Nữ đế, nhưng ít nhất cũng có thể tăng thêm cảm tình của nàng đối với mình.
“Huyên Nhi, muội có muốn báo thù cho ông muội không?”
“Muốn, nhưng, Huyên Nhi không dám...”
Giọng của Huyên Nhi rất nhỏ, tựa như vừa nghĩ tới đám người kia giọng nói đã trở nên run rẩy.
“Đừng sợ, có ca ca ở đây, ca ca sẽ giúp muội báo thù.”
“Sau này, sẽ không có ai dám bắt nạt muội nữa, bởi vì ta sẽ ra tay, gϊếŧ hết bọn chúng!”
Ninh Vô Tà nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của Huyên Nhi, dịu dàng nói.
Nghe thấy lời an ủi của Ninh Vô Tà, thân thể run rẩy của Huyên Nhi dần bình tĩnh lại.
Nàng ôm chặt Ninh Vô Tà, bàn tay nhỏ túm lấy y phục của hắn.
“Cảm ơn ca ca.” Nàng lẩm bẩm.
“Vô Tà ca ca, sao huynh lại tốt với muội như vậy...”
Bây giờ trong lòng nàng, cảm thấy toàn thế giới ngoại trừ ông ra, có lẽ người tốt nhất hiền lành nhất chính là Ninh Vô Tà.
Nàng cảm thấy mình thật sự rất may mắn vì có thể gặp được người tốt như vậy. Bằng lòng an táng ông, cho mình cơm ăn, còn giúp mình báo thù.
Nghĩ tới đây, bàn tay nhỏ bé của nàng lại ôm chặt Ninh Vô Tà hơn.
“Ta đã nói rồi mà, bởi vì chúng ta là cùng một loại người.” Ninh Vô Tà vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng nói.
“Ta chỉ muốn bảo vệ Huyên Nhi, bởi vì thế giới này rất nguy hiểm, rất lạnh lẽo, cho nên ta muốn ở bên Huyên Nhi, cùng chống lại đám người xấu kia.”
“Bây giờ ta bảo vệ Huyên Nhi, đợi khi ca ca già rồi, lại tới lượt Huyên Nhi bảo vệ ta, được không?”
Huyên Nhi gật đầu, cả người rúc vào trong lòng Ninh Vô Tà, chỉ cảm thấy rất an tâm.
Ôm Huyên Nhi một lát, Ninh Vô Tà cúi đầu, thì phát hiện Huyên Nhi đã ngủ say trong lòng mình.
Khóe mắt tiểu cô nương vẫn còn vương giọt nước mắt trong suốt, lông mi dài khẽ run, khuôn mặt an tĩnh và đáng yêu.
Ngũ quan thanh tú xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, phấn điêu ngọc trác, được trạm khắc như một con búp bê sứ vậy.
Nhìn kỹ quả thật có vài phần giống với dáng dấp xinh đẹp của Nữ đế Ma đạo mấy trăm năm sau.
Ninh Vô Tà cẩn thận đặt nàng xuống giường, đắp chăn.
Sau đó lấy vài đồng tiền ở dưới đáy hòm trong nhà ra rồi ra khỏi nhà, tới chợ đen mua một cây đao.
Chỉ là một món vũ khí phàm trần bình thường, không có gì thần kỳ cả.
Dù sao bây giờ hắn cũng chỉ là tu giả Nhân Đạo cảnh, đối mặt với sự tấn công của một đám côn đồ không thể nắm chắc phần thắng một trăm phần trăm.
Hơn nữa tuy chỉ là một khu ổ chuột của một nước nhỏ chốn phàm tục, nhưng cũng không thể bảo đảm trong Hắc Hổ bang không có một tu sĩ nào.
Tu vi không đủ, thì tìm cách bù đắp.
“Bát Mặc Đao Pháp” là một võ kỹ đệ tử nội môn của Trấn Nguyên tông có thể tu luyện.
Thân là võ kỹ, nó đương nhiên yếu hơn những thần thông kia một chút, không có hiệu quả pháp lực chấn động trời đất, chỉ là một công pháp cấp Linh mà thôi.
(Công pháp/ Cấp bậc vật phẩm: Phàm, Linh, Đạo, Tiên, Thánh, Đế)
Nhưng, đây cũng là một trong những võ kỹ Ninh Vô Tà thuần thục nhất khi mới tu luyện ở kiếp trước.
Chém bừa một đao, như mực như mưa, luyện tới cực hạn, đao quang nhanh như chớp, dù là tu giả nhập đạo cũng khó mà chống đỡ được!
Ninh Vô Tà đã lừa gϊếŧ không ít đối thủ chỉ với một chiêu võ kỹ bình thường này.
Đối phó với đám lưu manh ở khu ổ chuột, chỉ vậy cũng đủ rồi.
Một đêm không ngủ, tu luyện Vô Thiên Hóa Nhật Công và luyện tập Bát Mặc Đao Pháp.
Cả đêm, Ninh Vô Tà tu luyện Vô Thiên Hóa Nhật Công để thu xếp lại chân khí hỗn độn đang cuồng loạn trong cơ thể, cuối cùng thành công leo lên tới Phạt Mạch ngũ trọng!
Chỉ trong một đêm, hắn đã đột phá Thối Cốt cảnh, trở thành cao thủ trong nhân gian!
Hắn của hiện giờ, vũ khí bình thường không thể cắt được da thịt, xương cốt cứng như sắt, kinh mạch thông thoáng, rất dẻo dai!
“Không biết thân thể mười lăm tuổi, còn có thể gϊếŧ người không...”
Khóe miệng Ninh Vô Tà cong lên, chậm rãi đứng dậy.
Kỹ thuật chiến đấu thuần thục ở kiếp trước cũng hiện lên trong đầu, dù không có những thần thông lớn mạnh, pháp bảo bùa chú kia, nhưng chỉ dựa vào quyền cước, thì số người hắn từng gϊếŧ cũng nhiều không đếm xuể!
Thật sự cho rằng Đạo tử Nhân tông dễ làm lắm đúng không! Tiên đạo là một cuộc tranh giành lớn, tài nguyên tu luyện có hạn, nếu muốn phát triển, thì phải tranh!
Đến cả Nhân tông lấy danh nghĩa là bảo vệ Nhân tộc, tất cả mọi người trong đó, bao gồm cả Nhân hoàng Lý Lạc Băng kia! Ai mà chẳng phải đạp lên xác của người cùng thế hệ để bò lên chứ?
Về điểm này, Nhân tông quả thật không thẳng thắn vô tư bằng đám Ma đạo kia!
Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Vô Tà khẽ động, quay người nhìn Khương Ngưng Huyên đang nằm trên giường.
Sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến mắt hắn rung lên!
Khi trời dần sáng, tia nắng đầu tiên chiếu vào trong phòng qua lỗ thủng trên nóc nhà, rơi lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu đang chìm trong giấc ngủ của Khương Ngưng Huyên.
Nhưng kỳ lạ là, lúc tia nắng chiếu tới bên cạnh Khương Ngưng Huyên, lại như đột nhiên tiến vào một lĩnh vực khác, bắt đầu vặn vẹo một cách dị thường!
Tia nắng vặn vẹo như rắn một lúc lâu, vây quanh thân thể nhỏ bé của Khương Ngưng Huyên.
Ninh Vô Tà thấy có rất nhiều thứ như phù văn, bị tia nắng nhuộm thành màu vàng, lượn vòng quanh người Khương Ngưng Huyên, tựa như là ngưng kết ra từ trong không khí, cuối cùng chui vào ấn đường của nàng.
Ninh Vô Tà thầm kinh ngạc.
“Đây là, dự báo Tiên Linh Đạo Thể thức tỉnh...Nhưng muội ấy mới sáu tuổi thôi mà!”
Bất cứ thể chất tu luyện đặc biệt nào thức tỉnh càng sớm thì càng có thể phát huy toàn bộ thiên phú.
Hỗn Độn Bại Thể và Thiên Hương Mị Thể của Ninh Vô Tà thức tỉnh vào lúc mười lăm tuổi và hai mươi ba tuổi, tuy song thể chất nghe có vẻ rất mạnh, nhưng thức tỉnh quá muộn, cũng lãng phí rất nhiều thời gian.
Nhưng Huyên Nhi, lúc này mới sáu tuổi, đến hai chữ tu luyện cũng chưa biết viết như thế nào, mà lại thức tỉnh rồi?!
Điều này có nghĩa là nàng có thể hưởng thụ sự gia trì của Tiên Linh Đạo Thể trong cả quá trình tu luyện!
Đây là lần đầu tiên Ninh Vô Tà nhìn thấy đạo pháp thiên địa, những pháp tắc đại đạo hắn nhìn không hiểu tranh nhau chui vào trong đầu Khương Ngưng Huyên.
“Xem ra vào khoảng thời gian này, Huyên Nhi đã sắp thức tỉnh Tiên Linh Đạo Thể!”
“Không biết liệu có nảy sinh hiện tượng lạ thu hút lòng tham của một số đại tông môn không...”
Trong lòng Ninh Vô Tà lại nảy sinh cảm giác lo lắng, mình nhất định phải tìm một nơi an toàn để Huyên Nhi thức tỉnh mới được!