Edit: Lumi
“Hả...Cái gì?!”
Con ngươi Ninh Vô Tà lập tức giãn ra, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất!
Khương Ngưng Huyên?!
Tiểu cô nương này, sao lại có tên giống với Nữ đế ma đạo kia vậy!
Nhìn khuôn mặt nhỏ bẩn thủi của Khương Ngưng Huyên, Ninh Vô Tà cố giả vờ bình tĩnh.
Hắn nhớ tới cuộc điều tra toàn diện về Nữ đế Ma đạo Khương Ngưng Huyên ở kiếp trước.
Tư liệu cho thấy, Nữ đế đúng là có xuất thân từ khu ổ chuột thuộc hoàng đô của nước Khôn Nguyên.
Hắn lại hỏi: “Tiểu muội muội, năm nay bao nhiêu tuổi rồi.”
“Sáu tuổi.” Khương Ngưng Huyên sợ hãi nói.
Đúng rồi...Đúng rồi!
Nữ đế Ma đạo kia, cũng nhỏ hơn hắn chín tuổi!
Tên, xuất thân, tuổi đều trùng nhau!
Ai mà ngờ được, Nữ đế gϊếŧ mình kiếp trước, lại tự tìm tới tận cửa cơ chứ?
Nhưng Ninh Vô Tà đã trùng sinh quay về, lại không có nổi chút hận ý nào với cô bé trước mặt.
Bởi vì lúc này tất cả đều chưa bắt đầu, mình chưa bước vào con đường tu tiên, tiểu cô nương đáng thương trước mặt cũng tuyệt đối không phải là một ma đầu khát máu.
Nói trắng ra thì tất cả đều là lập trường, bây giờ bọn họ không phải là kẻ thù. Cuối cùng người thật sự đã hại chết hắn, cũng chỉ có Nhân hoàng Lý Lạc Băng kia thôi.
Nghĩ tới đây, một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Ninh Vô Tà...
“Tiểu muội muội, ông của muội ở đâu? Ta giúp muội đi an táng ông ấy.”
Đôi mắt ngấn lệ của Khương Ngưng Huyên lộ ra vẻ cảm kích, ngẩng đầu nhìn Ninh Vô Tà, nở một nụ cười.
Dù khuôn mặt bẩn thỉu, nhưng vẫn rất đáng yêu!
Nàng quay người đi ra đường, đi mấy bước, lại quay đầu lại, xem Ninh Vô Tà có đi theo không.
Nhìn Khương Ngưng Huyên bé nhỏ đi phía trước, Ninh Vô Tà thật sự khó mà tin được cô bé vừa đáng thương vừa đáng yêu này lại là Nữ đế tuyệt thế hô mưa gọi gió trong tương lai.
Nữ đế Ma đạo Khương Ngưng Huyên, có thể nói là một truyền thuyết mạnh nhất ở thời đại đó.
Danh tiếng của nàng, đến cả Nhân hoàng chủ của Nhân tông Lý Lạc Băng cùng với Ninh Vô Tà có thể chất yêu nghiệt cũng khó mà áp đảo được!
Trên người có Tiên Linh Đạo Thể, sinh ra để tu luyện, cộng hưởng với đại đạo thiên địa, mạnh hơn cả hai thể chất của Ninh Vô Tà!
Nàng dùng sức mạnh tuyệt đối và thủ đoạn tàn khốc để thống nhất Ma đạo, xây dựng một cung điện khổng lồ ở núi Hàn Huyền phía vùng Cực Bắc, tên là Thiên Minh tông.
Mơ hồ có thế tranh đứng đầu với Nhân tông!
Trong khoảng thời gian điều tra dài đằng đẵng, sau khi phân công mai phục, bày mưu kế xong, cuối cùng Nhân tông cũng phát động tấn công đối với Thiên Minh tông!
Ngay cả như vậy, khi Khương Ngưng Huyên bị bao vây, Lý Lạc Băng dẫn theo một đoàn tinh anh của Nhân tông, vẫn không thể dễ dàng chiến thắng!
Thậm chí không dám tự mình chống lại một đòn liều chết của Khương Ngưng Huyên.
Lúc đó, Ninh Vô Tà đoán, cảnh giới của Khương Ngưng Huyên rất có thể đã sắp đột phá tới Thiên Tiên cảnh, bước vào cảnh giới Thánh Nhân, trở thành một tu giả Tiên Thánh cảnh mấy vạn năm có một của Linh Vũ đại lục!
Nhưng Lý Lạc Băng dẫn đầu tấn công, thay đổi mọi thứ, hại chết hai thiên kiêu có tiền đồ sáng lạn là Ninh Vô Tà và Khương Ngưng Huyên.
Khương Ngưng Huyên dẫn Ninh Vô Tà đi vào con đường tồi tàn của khu ổ chuột, đi tới một góc miễn cưỡng có thể tránh gió tránh mưa.
Trong góc, có một đống vải rách.
“Ông ở đây.”
Khương Ngưng Huyên khẽ nói, giọng nói lại không kìm được run rẩy.
Ninh Vô Tà giật mình, tiến lên phía trước, nhấc đống vải rách đó lên.
Quả nhiên, bên trong có một ông cụ đã không còn sức sống.
“Đại ca ca, muội xin huynh, giúp ông của muội được không.”
Khương Ngưng Huyên nhỏ giọng nói xen lẫn với âm thanh nức nở.
Nàng không biết mình đã cầu xin biết bao nhiêu người, nhưng những người đó, hoặc là trực tiếp từ chối, hoặc là sau khi tới đây, nhìn thấy cơ thể cực kỳ bẩn thỉu của ông, thì không muốn ra tay giúp đỡ nữa.
Nhìn thấy Ninh Vô Tà chịu đi lên nhìn ông, trong lòng Khương Ngưng Huyên nổi lên một tia hi vọng.
“Đừng sợ, ta sẽ giúp muội.”
Ninh Vô Tà quay người lại nói, khẽ sờ đầu của Khương Ngưng Huyên.
Lần này, nàng không tránh né.
“Muội muốn chôn ông ở đâu?”
“Muội không biết...” Khương Ngưng Huyên lắc đầu, bọn họ không có đất, nàng cũng không muốn để ông vào bãi tha ma.
“Lúc còn sống, ông luôn chịu lạnh với muội, lần này, muội muốn ông được ấm áp một chút...”
Ninh Vô Tà hiểu rõ gật đầu.
Không lâu sau, một ngọn lửa bùng lên trong đêm đen ở bên cạnh con đường lớn ngoài thành.
Hai bóng người một lớn một nhỏ, đứng ở bên cạnh đống lửa, lặng lẽ nhìn.
Ninh Vô Tà muốn hỏi Huyên nhi tại sao ông lại chết, nhưng Huyên nhi chỉ khóc, im lặng lắc đầu.
Xem ra tiểu cô nương này vẫn chưa thể tiếp nhận được, không muốn nhớ lại.
Ngọn lửa dần tắt, tiếng khóc của Khương Ngưng Huyên cũng dần ngừng lại.
“Huyên nhi, sau này muội định làm thế nào.”
Ninh Vô Tà ngồi xuống, lau nước mắt cho Khương Ngưng Huyên.
Hôm nay Khương Ngưng Huyên đã khóc rất nhiều nên mấy vết bẩn trên mặt đều bị nước mắt rửa sạch.
Để lộ ra khuôn mặt trăng nõn mềm mịn, ngũ quan xinh xắn đáng yêu của nàng.
Quả nhiên có mấy phần giống với dung nhan tuyệt đẹp của nữ ma đầu năm trăm năm sau.
Chỉ là bây giờ, hai mắt Khương Ngưng Huyên đờ đẫn, như đã khóc mất hồn luôn vậy.
Nghe thấy câu nói của Ninh Vô Tà, nàng thẫn thờ lắc đầu.
“Ông bảo muội, đi tìm một gia đình giàu có làm nha hoàn...”
Ninh Vô Tà nghe vậy trong lòng chấn động. Bảo Nữ đế Ma đạo tương lai đi làm nha hoàn? Nhà ai tốt số vậy.
“Vậy, muội muốn đi làm nha hoàn không?”
Khương Ngưng Huyên lại im lặng lắc đầu.
Ninh Vô Tà nhìn dáng vẻ đáng thương bất lực của Khương Ngưng Huyên, không khỏi mềm lòng.
“Huyên Nhi, muội nghe ta nói.” Hắn khẽ lắc bả vai của Khương Ngưng Huyên, cái đầu nhỏ vẫn đang nhìn đống lửa của Huyên Nhi quay lại.
“Tên của ta, là Ninh Vô Tà.” Hắn nói bằng giọng rất dịu dàng.
“Ta giống muội, cũng là cô nhi, cha mẹ của ta, rất lâu trước đây đã chết trong lúc chạy nạn.”
“Giống với ông của Huyên Nhi, cũng là do bảo vệ ta mà chết.”
“Từ đó về sau, ta đã trải qua, làm qua rất nhiều chuyện, chỉ để sống sót. Cho nên ta cũng biết, một người muốn sống sót trên đời này khó khăn tới mức nào.”
Lời của Ninh Vô Tà đã thu hút được sự chú ý của Khương Ngưng Huyên, đôi mắt nàng không còn chết lặng vô hồn nữa, mà có một chút ánh sáng, nghiêm túc nhìn Ninh Vô Tà.
“Nếu, nếu muội cảm thấy ta là người tốt, ta bằng lòng nhận nuôi muội, làm ca ca của muội, bảo vệ muội như ông của muội vậy, sau này, chỉ cần ta có một miếng ăn, thì sẽ không để muội bị đói.”
Ninh Vô Tà nắm lấy bả vai nhỏ bé của Khương Ngưng Huyên, nhìn đôi mắt to long lanh của nàng.
Trong đêm tối, đống lửa đang cháy chiếu ánh sáng lờ mờ ấm áp lên khuôn mặt hai người.
Nhìn vẻ hơi kinh ngạc trên khuôn mặt nhỏ non nớt của Khương Ngưng Huyên, Ninh Vô tà thực sự cảm thấy bất an.
Không biết liệu Khương Ngưng Huyên có đồng ý hay không.
Nhưng nhìn thân hình nhỏ nhắn gầy yếu của nàng, sự kiên cường do đã trải qua gian khổ và lang thang mài dũa ra cùng với sự yếu đuối bất lực ẩn giấu trong đó khiến Ninh Vô Tà thật sự đau lòng.
Huống chi, tiểu cô nương trước mặt, tương lai sẽ trở thành Nữ đế tuyệt thế khuấy đảo toàn bộ Linh Vũ đại lục.
Hai yêu nghiệt tu luyện vạn năm khó gặp, lần này không đứng ở phía đối lập nữa, mà đứng cùng một chiến tuyến...Sẽ như thế nào?
Khương Tuyết Ninh nhìn khuôn mặt tuấn tú, thân thiện của Ninh Vô Tà, nghĩ một chút, gật đầu.
“Ca ca...Là người tốt.”
“Vậy muộn có bằng lòng đi theo ca ca không?”
“...Bằng lòng.”
Đôi mắt Khương Ngưng Huyên lóe lên ánh sáng đã lâu chưa thấy, hơi rụt rè, nhỏ giọng nói.
Ninh Vô Tà mỉm cười giang hai tay ra, Huyên Nhi thuận thế bị kéo vào trong lòng. Không lâu sau, Ninh Vô Tà bế Huyên nhi về tới nhà.
Nhà của Ninh Vô Tà, ngoại trừ một cái giường, thì chẳng có một món đồ nào khác.
Khương Ngưng Huyên ngồi trên giường, tò mò nhìn quanh bốn tấm vách lọt gió, trên khuôn mặt không có chút ý chê bai nào.
Dù sao cũng đã rất lâu nàng không được ở trong nhà rồi!
Ninh Vô Tà rửa mặt cho nàng, rồi lại làm chút đồ ăn cho nàng.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Ngưng Huyên đỏ bừng, chớp mắt nhìn Ninh Vô Tà múc từng muỗng bón cho nàng ăn.
Trong mắt không còn sự cảnh giác lạnh lùng như trước đó nữa, đôi chân nhỏ cũng không kìm được lắc lư.
“Huyên Nhi ăn nhiều một chút, ăn no rồi thì buổi tối sẽ không lạnh nữa.”
“Đợi vài ngày sau, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, ca ca sẽ đổi cho muội một căn phòng lớn hơn có được không?”
Khương Ngưng Huyên ngoan ngoãn gật đầu, khiến Ninh Vô Tà càng thương yêu hơn.
Sau khi ăn cơm xong, Huyên Nhi nằm ngủ ở trên giường.
Nàng còn định đợi Ninh Vô tà lên giường ngủ cùng, nhưng hôm nay tiểu cô nương quá mệt rồi, chỉ chốc lát mí mắt đã đánh nhau, hô hấp đều đặn.
Ninh Vô Tà ngồi ở trên đất, bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.
Có kinh nghiệm tu luyện từ kiếp trước, Ninh Vô Tà hạ quyết tâm, kiếp này nhất định phải cố gắng gấp bội, leo lên cảnh giới cao hơn!
“Một khi Hỗn Độn Bại Thể thức tỉnh, thì sẽ điên cuồng hấp thụ linh lực trời đất, cho bản thân sử dụng mà không hề tinh luyện.”
“Đây cũng là lý do tại sao nó được gọi là Hỗn Độn, không chỉ thức tỉnh muộn, mà còn có nguy cơ tu luyện tẩu hỏa nhập ma.”
Ninh Vô Tà đã sống lại một kiếp, đã hiểu về thể chất của mình như lòng bàn tay, không hoang mang như lần đầu thức tỉnh ở kiếp trước.
Khi đó, mình vừa thức tỉnh, cảm nhận được một tia linh lực trong cơ thể đã kích động tới mức nhảy lên cao tận ba mét.
Lập tức chạy vào trong thành, bái nhập vào đạo viện của Trấn Nguyên tông, đi lên con đường tu luyện.
Có lẽ đây cũng là lý do tại sao, kiếp trước mình không gặp được Khương Ngưng Huyên.
Còn bây giờ, có kinh nghiệm và công pháp trong trí nhớ từ kiếp trước, hắn đã có thể nắm vững về thể chất của bản thân.
“Mười năm sau, Thiên Hương Mị Thể của ta cũng sẽ thức tỉnh, có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện hơn các tu giả cùng thế hệ thông qua song tu.”
“Khi đó ta không hiểu, bây giờ, ta đã có thể nắm chắc thể chất của mình, sẽ không lãng phí chút thời gian nào, thậm chí còn có thể mạnh hơn!”
“Lý Lạc Băng, thử xem kiếp này, chúng ta ai sẽ trở thành người đứng đầu bảng Thiên Kiêu của Nhân tông trước!”
Kiếp trước, Lý Lạc Băng đã tu luyện sớm hơn hắn hai mươi năm, trở thành thiên kiêu đầu tiên trong trăm năm của Nhân tộc!
Vậy là cũng thuận lý thành chương trở thành lựa chọn cho vị trí Nhân hoàng Nhân tông, sau đó thành công lên ngôi.
Kiếp này, tuy Ninh Vô Tà sẽ không gia nhập Nhân tông, nhưng vẫn sẽ tìm tới Lý Lạc Băng, hoàn thành việc báo thù!
Còn về công pháp tu luyện kiếp này, Ninh Vô Tà đã chọn xong từ lâu rồi.
“Vô Thiên Hóa Nhật Công!”
Vô Thiên Hóa Nhật Công là truyền thừa của đại năng cấp Đế mà bản thân vô tình có được trong một di tích nào đó ở kiếp trước!
Bộ công pháp này, có thể tận dụng hoàn hảo thể chất Hỗn Độn Bại Thể của Ninh Vô Tà, luyện hóa linh lực trời đất được hấp thụ một cách bừa bãi thành ngôi sao vũ trụ trong cơ thể với một sức mạnh thô bạo hơn!
Từ ba trăm sáu mươi ngôi sao, tới hai trăm bốn mươi mặt trăng, tu tới cực cảnh, thậm chí có thể nuôi dưỡng ra chín mươi chín mặt trời trong cơ thể, vô cùng mạnh!
Chỉ là kiếp trước khi mình lấy được công pháp này, đã là tu sĩ Thông Huyền cảnh, tu luyện hơi muộn một chút.
Cuối cùng cũng chỉ nuôi dưỡng ra được mười hai Liệt Dương chi lực.
Đêm đã khuya, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Huyên nhi ở phía sau lưng, Ninh Vô Tà tu luyện Vô Thiên Hóa Nhật Công.
“Ta nhớ kiếp trước sau khi thức tỉnh Hỗn Độn Bại Thể, chưa tới ba ngày thân thể đã được tự động tôi luyện tới Phạt Mạch cảnh. Cũng là cảnh giới đỉnh phong của Nhân đạo.”
Ninh Vô Tà nắm tay, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đập rất mạnh, đồng thời còn có tiếng người mắng chửi vang lên.
Ninh Vô Tà đang định đứng dậy, thì cánh cửa gỗ đã trực tiếp bị đập vỡ. Mấy tên côn đồ văn long họa hổ, khí thế bừng bừng xông vào trong nhà Ninh Vô Tà.
“Vãi, thằng nhóc này vẫn còn sống.” Một tên côn đồ kinh ngạc kêu lên.
“Con mẹ nó, bất tỉnh ba ngày không ăn cơm, mà vẫn sống được?”
Ninh Vô Tà lập tức hiểu ra, đám người này tới để nhặt xác cho mình.
Nói là nhặt xác, thực ra là ném xác của hắn ra bãi tha ma, sau đó để người cho nhiều tiền vào ở.
Nhưng bây giờ, Ninh Vô Tà lại tỉnh rồi.
Hắc Hổ bang vẫn luôn không có tình người, còn bóc lột chèn ép những người nghèo ở khu ổ chuột chỉ có hai bàn tay trắng một cách không thương tiếc.
Có trời mới biết bọn chúng sẽ đánh mình như thế nào.