Chương 13. Lấy danh Luyện Khí, thắng Kim Đan!

Edit: Lumi

Chân khí màu xanh cuồng bạo tựa biển bắt đầu dâng lên xung quanh Giang Nhẫn, tạo thành từng đợt sóng xung kích, thậm chí còn hơi ngăn trở bước chân của Ninh Vô Tà.

Dưới tình huống Giang Nhẫn đang triệu hồi nguyên kiếm, những nguyên khí này trở nên càng to lớn hùng mạnh hơn, gần như tạo thành con sóng thần màu xanh!

Giang Nhẫn nói không sai, nếu hắn ta kiên định chiến đấu, từ từ kéo dài thì dựa vào nguồn chân nguyên to lớn, chắc chắn có thể đánh bại Ninh Vô Tà.

Nhưng do hắn ta quá tự phụ kiêu căng, hai chiêu trước đó đều không thể chiến thắng kẻ địch, cho nên càng thêm xấu hổ, bị ép dùng tới thủ đoạn cuối cùng.

Loại người này rõ ràng chưa được trải qua rèn luyện trong trận chiến sinh tử, cũng chưa trải nghiệm đủ nỗi khổ trong tu luyện, nên tâm tính mới có khuyết điểm.

Kiếp trước Ninh Vô Tà tu luyện năm trăm năm, đương nhiên tâm tính và kinh nghiệm chiến đấu hơn hẳn hắn ta nên mới có thể bù chênh lệch chiến lực trên mặt giấy.

Nhưng Giang Nhẫn lúc này cũng đã bị dồn tới bước đường cùng, sắp kích hoạt một kích mạnh nhất của hắn!

Nguyên kiếm điên cuồng hấp thu linh lực màu xanh xung quanh, ánh sáng tản ra rực rỡ gần như thành màu trắng.

Ngôi sao trong tay Ninh Vô Tà tản đi, Sao Hỗn Loạn chuyển về phòng thủ, không còn uy năng quá lớn nữa.

Hắn vận dụng một trăm hai mươi phần trăm công suất vận chuyển Vô Thiên Hóa Nhật Công, hai tay tụ lại trước ngực, một hư ảnh mặt trời dần hiện ra.

“Đó là! Mặt trời!” Dưới võ đài, Huyền Cơ trưởng lão há mồm trợn mắt nhìn mặt trời trước người Ninh Vô Tà, không hề bận tâm tới vẻ thất thố trên khuôn mặt già nua của mình.

Vô Uyên chân nhân vẫn luôn im lặng cũng hơi đơ ra, vẻ mặt lạnh lùng đã biến mất, đôi mắt màu đen dưới áo khoác nhìn chằm chằm vào Ninh Vô Tà.

Giang hồ đồn rằng, thiên kiêu Lý Lạc Băng đại danh đỉnh đỉnh mới là người kế thừa thật sự của Vô Uyên chân nhân, đệ đệ Giang Nhẫn của nàng chỉ là thứ vô giá trị, đồ tặng kèm.

Trên thực tế đúng là như vậy.

Vô Uyên chân nhân vẫn luôn rất bất mãn với người đồ đệ kém cỏi có tư chất tâm tính bình thường này, cảm thấy hắn ta sẽ làm ô uế danh tiếng của mình. Nếu ông ta để tâm tới tu hành của Lý Lạc Băng một trăm phần trăm thì chỉ có mười phần trăm đối với sống chết của Giang Nhẫn. Dù sao ngay từ đầu người ông ta coi trọng cũng là đứa nhỏ Lý Lạc Băng, lần này tới đây cũng là do Lý Lạc Băng cầu xin nên ông ta mới đến, đặt một trận pháp cho Giang Nhẫn sợ hắn ta bị người ta đánh chết...Kết quả lại là trận quyết đấu với Luyện Khí kỳ, điều này càng khiến ông ta mất mặt hơn.

Nhưng giờ đây nhìn thấy thực lực bộc phát của Luyện Khí kỳ này, ông ta cũng không khỏi sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối.

Tên nhóc này không kém gì Lý Lạc Băng!

Những khán giả dưới đài cũng căng thẳng nín thở.

Ai mà ngờ được một trận đấu trông như chẳng gay cấn chút nào này lại có thể ngoạn mục như vậy, tu sĩ Kim Đan bị ép lấy ra phi kiếm bản nguyên, còn tu sĩ Luyện Khí lại phóng ra thần thông lớn mạnh!

Trên đài, Giang Nhẫn nhìn mặt trời trước ngực Ninh Vô Tà ngày càng trở nên chân thực, trong lòng lại nảy lên cảm giác sợ hãi.

Tên này thực sự không đơn giản, trời biết đây là pháp thuật quỉ dị gì!

Chưa kịp để nguyên kiếm hoàn toàn huy động linh lực toàn thân, hắn ta chắp hai tay lại, đẩy về phía trước, hai bàn tay hợp lại mở ra, trông như cổng núi mở rộng.

“Kiếm môn, khai!”

Thanh nguyên kiếm màu xanh vốn dựng thẳng lơ lửng lập tức phồng to lên gấp mấy lần, màu xanh đậm hơn, chân khí dồi dào luân chuyển.

Nguyên kiếm khổng lồ như ngọn núi đổ xuống, tăng tốc hướng về phía đỉnh đầu Ninh Vô Tà, chém xuống với sức mạnh tựa nghìn cân!

Hai tay Ninh Vô Tà giơ lên cao, nâng mặt trời trước ngực lêи đỉиɦ đầu.

Đúng lúc bóng nguyên kiếm bao phủ mình lại, Ninh Vô Tà cảm thấy tám luồng Thất Thải chân nguyên ở chỗ đan điền đột nhiên tăng tốc độ xoay tròn!

Không chỉ vậy, mỗi luồng chân nguyên đều như đang sống, bắt đầu không ngừng dao động!

Tám luồng Thất Thải chân nguyên nối liền với nhau, tựa như du long trong nước, liên tục rung động ở đan điền.

Ngược lại, Ninh Vô Tà lập tức cảm thấy linh lực trong cơ thể mình như núi lửa phun trào!

Bảy ánh sáng tỏa ra từ trong đan điền, bao phủ từng luồng chân khí trong cơ thể, những chân khí này cũng lập tức được gia trì, công suất vận chuyển của Vô Thiên Hóa Nhật Công cũng nháy mắt tăng vọt!

Trong chớp mắt này, ánh sáng vàng của mặt trời trong tay Ninh Vô Tà cũng đậm hơn, dường như trong chốc lát đã ngưng tụ thành thực thể, chỉ là xung quanh mặt trời này, tựa như có bảy ánh sáng đang lưu chuyển.

Đồng tử Giang Nhẫn chợt co lại, nhưng đã không kịp thu hồi nữa.

Nguyên kiếm màu xanh chém về phía mặt trời màu vàng.

Ầm——

Chấn động cực lớn, khiến võ đài có lịch sử trăm năm cũng hơi rung động, những ánh sáng trên đài tóe ra, khiến người khác không thấy rõ tình huống.

“Đây...Đây thật sự là Luyện Khí kỳ sao?” Dưới đài có người kinh ngạc, chậm rãi hỏi.

“Không, không thể nào, nếu đây là Luyện Khí thì bây giờ ta ăn võ đài này luôn!”

Lý Lạc Băng ngồi ở phía xa trên khán đài, nhìn lên võ đài, trong lòng không khỏi toát mồ hôi.

“Không đâu, A Nhẫn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...Đối phương chỉ là một Luyện Khí...”

Nàng ta liếc nhìn Vô Uyên chân nhân, hy vọng ông ta có thể mở miệng, chứng thực suy nghĩ của mình.

Nhưng Vô Uyên chân nhân chỉ chậm rãi thở dài.

Trong lòng Lý Lạc Băng lộp bộp một tiếng, lại nhìn lên đài, ánh sáng tản đi, kết quả công bố.

Ninh Vô Tà và Giang Nhẫn đều nằm trên võ đài, ai cũng bay khỏi chỗ đánh nhau vừa rồi tận một trượng.

“Là hòa?” Đám người dưới đài không kìm được suy đoán.

“Ca ca!” Huyên nhi nhìn thấy Ninh Vô Tà ngã xuống đất, vẻ mặt trắng bệch, lập tức muốn lao lên võ đài, nhưng lại bị Huyền Cơ trưởng lão nhanh chóng kéo lại.

Thực ra trận quyết đấu đã kết thúc, người thắng là Ninh Vô Tà, dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ nhận được vật đặt cược Tuyệt Vân Phụ Khí trận.

Chỉ là không ngờ, một Luyện Khí quyết đấu với Kim Đan, sau khi đỡ được ba chiêu của hắn ta mà vẫn muốn tiếp tục đấu pháp.

Điều này khiến tất cả tu sĩ có mặt tại đây đều cảm thấy hồi hộp kí©h thí©ɧ, trái tim bị kéo căng.

Đối mặt với một kích toàn lực của tu giả Kim Đan, Ninh Vô Tà có thể không chết đã là kỳ tích rồi.

Nếu có thể đánh thành hòa thì đã có thể làm kinh hãi toàn bộ tu giả trên Linh Vũ đại lục.

Trên võ đài, hai bóng dáng bị đánh bay ra ngoài dưới va chạm vừa rồi vẫn nằm yên.

Mọi người đều đang chờ đợi, rốt cuộc là ai đã chiếm thế thượng phong?

Trong bầu không khí tĩnh lặng tới nghẹt thở, tay chân của Ninh Vô Tà đột nhiên cử động.

Hắn đỡ trán, từ từ ngồi dậy, hành động đầu tiên chính là quay đầu nhìn về phía Huyên nhi dưới đài.

Xôn xao——

Dưới đài, vô số âm thanh khϊếp sợ kinh ngạc nổ lên, mọi người đều không ngờ, hoặc là nói mọi người đều không dám nghĩ, người thắng cuối cùng lại thật sự là tên Luyện Khí Ninh Vô Tà này!

Dùng tu vi Luyện Khí đỡ được ba chiêu của tu sĩ Kim Đan!

Hơn nữa còn chiếm thế thượng phong trong một kích toàn lực cuối cùng!

Dù chỉ là thắng hiểm, nhưng cũng vô cùng vẻ vang!

Vượt qua cả một đại cảnh giới đánh bại đối thủ, đây là phong thái chỉ có đại đế trong lịch sử mới có.

Mà Ninh Vô Tà còn khoa trương hơn, hắn vượt cảnh thắng địch ở Luyện Khí kỳ, chẳng khác nào một đứa nhỏ vừa bước vào con đường tu luyện đánh bại người trưởng thành!

Chẳng lẽ, sau hơn mười nghìn năm, cuối cùng Nhân tộc ta cũng có thể sinh ra một vị đại đế nữa rồi sao?

“Hắn thật sự thắng rồi...” Có người kinh ngạc thì thào.

“Ta thật sự hoài nghi, hắn nhất định là Tiên Linh đạo thể gì đó! Các ngươi nghĩ lại những thần thông hắn phóng ra xem!”

“Ninh Vô Tà, ta cược trong năm mươi năm, chắc chắn cái tên này có thể vượt qua Lý Lạc Băng!”

Đám người dưới đài xôn xao nghị luận, có người đã móc phù truyền âm ra, thông báo tin tức này với đám bạn ở xa.

“Ca ca thắng rồi...” Trái tim treo lên của Huyên nhi cuối cùng cũng buông xuống, trong mắt ngập nước mắt.

Vừa rồi, nàng suýt nữa đã tưởng rằng Ninh Vô Tà cũng sắp rời xa nàng giống như ông.

Nàng chạy tới bên cạnh võ đài, hai bàn tay nhỏ vịn lấy mép đài, nhìn chằm chằm về phía Ninh Vô Tà, hy vọng hắn có thể tới đây.

Ninh Vô Tà đã nhìn thấy, hắn cũng rất muốn qua đó ôm lấy Huyên nhi, nhưng, lúc này hắn lại bị chuyện khác làm cho kinh hãi, thậm chí không rảnh rỗi để ý tới Huyên nhi.

Lúc này ở đan điền trong cơ thể hắn hoàn toàn trống rỗng.

Tám luồng Thất Thải chân nguyên đó biến mất rồi!