Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Lúc Nữ Đế Chưa Hắc Hóa, Ta Nuôi Dưỡng Nàng Làm Phản Diện

Chương 11: Quyết đấu! Tu sĩ Kim Đan Giang Nhẫn

« Chương TrướcChương Tiếp »
edit: Lumi

Linh Vũ đại lục có vô số tu sĩ Nhân tộc, người nào cũng dựa theo thể chất của mình, cộng thêm công pháp tu luyện nên chân nguyên ngưng luyện ra ở Luyện Khí kỳ cũng khác nhau.

Số lượng chân nguyên càng nhiều, căn cơ của khí hải đan điền sẽ càng chắc chắn.

Tương lai trở thành Hóa Hải cảnh, tỷ lệ chính thức tu luyện ra biển linh khí cũng càng lớn, giới hạn cũng càng cao.

Còn nếu số lượng chân nguyên quá ít, thì đành phải từ biệt con đường tu tiên, cả đời không vượt qua được Kết Đan cảnh.

Đây mới chỉ là khác biệt về số lượng chân nguyên, về thuộc tính, chân nguyên cũng phân cao thấp.

Tối đa có thể có tới chín luồng chân nguyên, hầu hết cường giả đều ngưng tụ ra “Phá Loạn chân nguyên” hỗn độn tạp nham. Cũng chính là thuộc tính chân nguyên không đồng nhất, thậm chí xung đột lẫn nhau.

Các thiên kiêu xuất thân từ những gia tộc quyền thế, lúc còn ở trong tã lót đã có người trù tính con đường tu luyện cho bọn họ, nên mỗi một thuộc tính chân nguyên ngưng luyện ra đều đồng nhất, cái này được gọi là “Thiên Hợp chân nguyên.”

Khí và linh và thiên hợp lại với nhau, có thể bộc phát ra uy lực to lớn, mạnh hơn Phá Loạn chân nguyên bình thường rất nhiều!

Lý Lạc Băng, cùng với Ninh Vô Tà hiện tại chính là Thiên Hợp chân nguyên.

Kiếp trước Ninh Vô Tà chỉ dựa vào tám luồng Phá Loạn chân nguyên đột phá tới Ngưng Thần cảnh.

Việc ngưng luyện chân nguyên chỉ có thể gặp không thể cầu, cũng không phải chỉ cần thăng cấp là chắc chắn có thể ngưng luyện ra chân nguyên. Ngoại trừ Vô Thiên Hóa Nhật Công, lần này hắn hoàn toàn dựa vào ánh sáng của Huyên Nhi.

Bên ngoài võ đài, tuy là sáng sớm, nhưng đã có rất nhiều người.

Các tán tu đứng ở dưới đài có dáng vẻ khác nhau, nhưng đều rất hào hứng.

Không biết là ai tung tin, hôm nay Giang Nhẫn đệ tử bế môn của Vô Uyên chân nhân tiếng tăm lừng lẫy sẽ quyết đấu với người khác ở đây, đối phương còn mới chỉ vào cốc một tuần.

Đối với Vô Uyên chân nhân, các tán tu trên giang hồ đều mang lòng kính nể, dù sao đó cũng là đại năng đã bước vào Tiên Đạo cửu cảnh từ hơn ba trăm năm trước.

Một trăm năm trước, ông ta từng một minh tiêu diệt cả một tông môn Ma đạo, xác chết lấp đầy thung lũng, nên được gọi là Vô Uyên.

Đại đệ tử dưới tên ông ta là Lý Lạc Băng, xứng với danh hiệu sư tôn, xuất thân cao quý, tu luyện thần tốc, dung nhan cũng đứng đầu thiên hạ, là giấc mộng của ba trăm triệu nam nhân trên Linh Vũ đại lục.

Nhưng còn về đồng môn cũng là đệ tử bế môn Giang Nhẫn...Thì khiến người ta một lời khó nói hết.

Tư chất chỉ ở tầm trung, tính cách cử chỉ còn hống hách kiêu ngạo, thường có người hoài nghi liệu có phải lúc Vô Uyên chân nhân thu nhận Lý Lạc Băng đã tiện đưa về luôn không.

Mọi người vây xem sốt ruột chờ đợi, có người hi vọng Giang Nhẫn bị đánh bại, có người thầm kêu khổ cho đối thủ của hắn đã chọc phải tên ôn thần này.

Ninh Vô Tà dắt Huyên Nhi tới võ đài, tìm thấy Huyền Cơ chân nhân đang ngồi ở bên cạnh võ đài, nhờ ông ta trông Huyên Nhi một lát.

Huyền Cơ trưởng lão tỏ vẻ lo lắng, có phần thương tiếc.

“Tiểu hữu Vô Tà, ngươi cần gì phải đồng ý quyết đấu với tên Giang Nhẫn này chứ.”

“Quyết đấu trong Ẩn Sĩ cốc, không có ràng buộc giới hạn, nếu ngươi không đỡ được ba chiêu thì hắn ta có thể trực tiếp gi.ết ngươi!”

Ninh Vô tà xua tay, không muốn nói những điều này trước mặt Huyên Nhi.

“Yên tâm đi Huyền Cơ tiền bối, ta sẽ không ch.ết đâu.”

“Ca ca...”

Huyên Nhi vốn đang hào hứng vì thấy nhiều người, nghe thấy lời Huyền Cơ trưởng lão nói thì lập tức sợ tái mặt, túm lấy tay áo của Ninh Vô Tà không muốn thả ra.

Ninh Vô Tà ngồi xổm xuống, sờ khuôn mặt tròn của Huyên Nhi.

“Đừng sợ, ca ca nói lời giữ lời, sẽ không rời khỏi muội đâu.”

Đôi mắt to đen như mực của Huyên Nhi nhìn Ninh Vô Tà, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt và sợ hãi.

Ninh Vô Tà kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt.

“Tên chuột nhắt Ninh Vô Tà đâu, mau lăn ra đây chịu chết!”

Trên võ đài phía sau, đột nhiên truyền tới một tiếng hò hét kiêu ngạo chói tai.

“Ca ca lên đó rồi lập tức quay lại, đi mua kẹo hồ lô cho muội ăn.”

Ninh Vô Tà nở một nụ cười dịu dàng đáng tin, đẩy Huyên Nhi ra, cầm lấy trường đao của mình rồi quay người đi lên võ đài.

Nhìn thấy thật sự có người ứng chiến, đám người xung quanh không khỏi xôn xao.

“Vãi, đến thật rồi, còn trẻ quá!”

“Không đúng...Hình như người này mới chỉ...Luyện Khí?”

“Đúng là vậy, vũ khí hắn cầm là một thanh cương đao! Cương đao người phàm sử dụng!”

“Tại sao một tên Luyện Khí kỳ lại muốn đánh với Kim Đan? Chán sống rồi à?!”

Rất nhiều tu sĩ đã nhìn ra tu vi của Ninh Vô Tà, ai nấy đều phát ra âm thanh kinh ngạc, nghi hoặc.

Rất nhiều người tiếc nuối lắc đầu, mặc niệm cho thiếu niên ngu ngốc này, còn có người thấp giọng chửi rủa, Giang Nhẫn này không màng võ đức, lại còn ức hϊếp kẻ yếu trắng trợn như vậy.

Trong nháy mắt Ninh Vô Tà bước lên võ đài, văn lộ xung quanh võ đài lập tức sáng lên, mấy hàng chữ lớn xuất hiện bên trên võ đài.

[Ninh Vô Tà đấu với ba chiêu của Giang Nhẫn, vật đặt cược: Tuyệt Vân Phụ Khí trận.]

Đây là ý chí của hai bên được thể hiện trên bảng hiển thị của Ẩn Sĩ cốc, sẽ không làm giả được.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người dưới đài đều kinh ngạc.

Ở một chỗ cách xa võ đài, một nam tử trùm cả người trong áo bào đen, không thấy rõ dung mạo đang ngồi, ở bên cạnh ông ta, một nữ tử mặc váy trắng, che mặt bằng lớp khăn mỏng đang nói chuyện với ông ta.

“Sư tôn, A Nhẫn chắc chắn là bị tên này sỉ nhục, tức tới mụ mị đầu óc mới hấp tấp đồng ý quyết đấu, người đừng tức giận...”

Tuy đã đeo khăn che mặt, nhưng đôi mắt long lanh như nước mùa thu của nữ tử vẫn rất xinh đẹp, dáng người cao gầy uyển chuyển, khí chất xuất trần.

Nếu Ninh Vô Tà nhìn thấy nàng ta thì liếc mắt cũng có thể nhận ra, đây chính là thần tượng kiếp trước của mình và cũng là kẻ thù đã hại chết mình, Nhân hoàng tương lai Lý Lạc Băng!

Nghe thấy lời cầu tình của Lý Lạc Băng, Vô Uyên chân nhân hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Bởi vì trận đấu trên võ đài đã bắt đầu.

Đối mặt với Ninh Vô Tà cầm đao tới trận đấu, Giang Nhẫn cười nhạo.

“Luyện Khí cỏn con, đừng bảo là ngươi định dùng một thanh cương đao của phàm nhân tới đấu với ta đấy chứ.” Giang Nhẫn tỏ ra trêu ngươi.

Keng ——

Một thanh trường kiếm màu xanh từ sau lưng Giang Nhẫn bay lên trời, kích hoạt kiếm quang cao mấy trượng, trôi lơ lửng ở phía sau lưng Giang Nhẫn.

“Tạo tư thế đẹp chút đi.” Giang Nhẫn khoát tay, như định một chiêu gϊếŧ chết Ninh Vô Tà.

Ninh Vô Tà tháo vải quấn trường đao ra, yên lặng làm động tác mở đầu.

Giang Nhẫn liếc mắt nhìn hắn, tỏ ra khinh thường hơn.

Vù –

Tiếng mũi kiếm phá gió truyền tới! Phi kiếm của Giang Nhẫn từ trên cao lao xuống, bổ thẳng xuống đầu Ninh Vô Tà!

Toàn sân đấu yên lặng, mọi người đều đang đợi cảnh tượng đẫm máu xuất hiện.

Ninh Vô Tà đứng im như thể bị dọa ngốc đi vậy, mãi đến khi kiếm phong còn cách hắn một mét, mới đột nhiên tránh ra!

Phi kiếm của Giang Nhẫn nhất thời không phanh lại kịp, đập xuống võ đài, phát ra một tiếng coong thê lương.

Những người xem dưới đài đều ồ lên!

Huyên Nhi che mắt không dám nhìn, nghe thấy giọng của mọi người thì lấy tay ra, vậy mà lại thấy ca ca vẫn hoàn hảo không thương tổn gì đứng ở trên võ đài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đến cả Huyền Cơ trưởng lão và hai sư đồ Vô Uyên chân nhân cũng không khỏi mở to mắt.

Kinh nghiệm chiến đấu của tu sĩ Luyện Khí này rất phong phú, tâm tính cũng rất trầm ổn!

Tu sĩ bình thường, đối mặt với một kích như vậy, chắc chắn sẽ muốn né tránh theo bản năng, nhưng đây chính là điểm Giang Nhẫn không ngờ đến, sao vũ khí bình thường có thể đấu lại pháp bảo được!

Vừa rồi Ninh Vô Tà tránh né, nếu chỉ chậm một giây nữa thôi thì chắc chắn sẽ bị đâm xuyên!

Cho tới lúc này, mọi người dưới đài mới cảm thấy tu sĩ Luyện Khí này không đơn giản như mình nghĩ.

Ninh Vô Tà vừa né tránh lại lập tức quay người đối mặt với phi kiếm vừa bị đập mạnh, Bát Mặc Đao Pháp rơi xuống như mưa!

Bây giờ hắn đã là tu sĩ Luyện Khí, trong đao pháp ẩn chứa linh lực, uy lực đã tăng gấp bội so với lần tàn sát ở khu ổ chuột.

Leng keng leng keng ——

Phi kiếm của Giang Nhẫn còn chưa kịp điều chỉnh xong tư thế, lại lập tức bị Bát Mặc Đao Pháp chém trúng, lắc lư trên không trung, lảo đảo muốn rơi.

Giang Nhẫn ở cách đó không xa cũng không dễ chịu, công kích pháp bảo, cũng có ảnh hưởng tới thần hồn của hắn ta. Lúc này thần hồn của hắn ta cực kỳ ngứa ngáy, khó mà triệu hồi phi kiếm nhưng cũng không dám thu hồi tâm thần.

Không chỉ vậy, trong lòng hắn ta cũng rất khó chịu, vốn tưởng rằng gϊếŧ được ngay lập tức, không ngờ lại bị phản đòn như vậy.

Nghĩ đến lúc này sư tôn và sư tỷ chắc chắn đang ở trên đài nhìn mình, khuôn mặt hắn ta càng đỏ hơn, cực kỳ tức giận.

Bùm!

Quanh thân phi kiếm bùng lên dao động linh lực, đẩy Ninh Vô Tà ra, hắn thuận thế lăn xuống đất nên không bị thương.

Nhưng cương đao trong tay hắn lại dần rạn nứt trong quá trình công kích phi kiếm của Giang Nhẫn vừa rồi, cuối cùng vỡ tung.

Dao động này là xung kích linh lực Giang Nhẫn phóng ra để điều chỉnh tư thế, không bị thương tổn, nhưng rất tiêu hao linh lực.

Ninh Vô Tà mỉm cười, mục đích của hắn đã thành, Giang Nhẫn nóng vội rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »