Chương 10: Khương Ngưng Huyên?! Hay là Huyên Nhi?

Edit: Lumi

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Tuy Huyên Nhi còn nhỏ, nhưng có lẽ là do Tiên Linh Đạo Thể ẩn trong cơ thể nên cơ thể cũng rất khỏe mạnh.

Sao đột nhiên lại đau đầu chỉ vì nghe thấy một cái tên được?

Ninh Vô Tà chợt nghĩ tới một khả năng: Sao hắn lại chắc chắn rằng chỉ có một mình hắn trùng sinh chứ?!

Sau khi mình bị một kích liều mạng của Khương Ngưng Huyên đánh chết, thì Khương Ngưng Huyên chắc chắn cũng sẽ không sống được.

Hơn nữa, kim quang đột nhiên phóng ra từ trong một kích cuối cùng đó cũng rất kỳ lạ...

Tất cả điều này đều chỉ về một khả năng, đó chính là Khương Ngưng Huyên cũng xuyên không rồi!

Chỉ là khác với mình, nàng vẫn chưa thức tỉnh ký ức kiếp trước.

Điều này cũng không phải là không có khả năng, dù sao thì việc ý thức của bản thân Ninh Vô Tà có thể trở lại năm trăm năm trước, cũng đã vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn rồi.

Lỡ như Khương Ngưng Huyên nắm giữ thần thông cực kỳ nghịch thiên nào đó, có thể đảo ngược thời gian, cái này cũng không phải là không thể!

Ninh Vô Tà lập tức cảm thấy cơm trong bát không ngon nữa, nếu nói như vậy thì mình hoàn toàn không phải là đang dưỡng thành, mà là bảo vệ!

Kiếp trước lúc mình vẫn còn là đạo tử Nhân tông tận tâm và trung thành, đã rất nhiều lần đối đầu với Nữ đế Ma đạo và Thiên Minh tông do nàng lập nên.

Lỡ như nàng thức tỉnh ký ức, liệu có còn coi mình là ca ca tốt nhất thiên hạ nữa không?

Ninh Vô Tà nhìn Khương Ngưng Huyên, không khỏi chảy hai giọt mồ hôi lạnh

Sống lại một kiếp, bảo hắn vượt qua Lý Lạc Băng thì hắn vẫn có chút lòng tin, nhưng hoàn toàn áp chế Khương Ngưng Huyên thì hắn thực sự không nắm chắc.

Tiên Linh Đạo Thể quả thực rất mạnh, thiên phú tu luyện sau này của Khương Ngưng Huyên cũng rất mạnh mẽ, cộng thêm nàng còn có thể nắm giữ năng lực đảo ngược thời gian...Đúng là quá khủng bố!

“Ca ca, huynh nhìn muội làm gì.”

Huyên Nhi chú ý tới ánh mắt của Ninh Vô Tà, chớp chớp đôi mắt to linh động tò mò hỏi.

“A...Không có gì, bởi vì Huyên Nhi của chúng ta xinh đẹp đó.”

“Hi hi, muội cũng thấy huynh đẹp.”

Huyên Nhi nghe thấy lời khen thì mỉm cười vui vẻ, khuôn mặt có chút ngượng ngùng, nhưng càng nhiều hơn là sự vui vẻ tới từ tận đáy lòng.

Hàng lông mi đen cong cong rung lên, khuôn mặt tròn mềm mại phồng lên, trông hệt như một quả đào.

Tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng vẫn khiến Ninh Vô Tà rung động, như thể đã nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp rung động lòng người sau khi nàng trưởng thành.

Hắn không thể vứt bỏ Huyên Nhi, ít nhất bây giờ, Tiên Linh Đạo Thể của Huyên Nhi chính là bảo vật vô giá đối với hắn, mình nhất định phải tận dụng thật tốt.

Hơn nữa, tấn công về mặt tình cảm cũng phải được đẩy mạnh!

Nghĩ tới đây, Ninh Vô Tà lại nhìn Huyên Nhi bằng ánh mắt cưng chiều.

“Huyên Nhi ăn no chưa.”

“Ăn no rồi.” Huyên Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

“Ăn no rồi thì chúng ta đi ngủ thôi, giờ cũng đã muộn rồi.” Ninh Vô Tà thu dọn bát đũa, dịu dàng nói.

Huyên Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn còn sáng bên ngoài.

“Nhưng, nhưng bây giờ Huyên Nhi vẫn chưa buồn ngủ...”

“Chưa buồn ngủ? Chưa buồn ngủ thì ca ca chơi với muội, chúng ta chơi cưỡi ngựa nhé!”

“Vâng!” Huyên Nhi lập tức phấn khởi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cực kỳ phấn khích.

Ninh Vô Tà bế Huyên Nhi lên, cùng nàng chơi trong sân cả nửa ngày, nhấc nàng ngồi lên vai rồi chạy.

Huyên Nhi kích động tới mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, liên tục cười lanh lảnh như chuông bạc, cho tới khi hoàng hôn buông xuống, hai người một lớn một nhỏ mới từ từ ngừng lại.

Huyên Nhi ngồi trước cửa phòng, mái tóc trên trán bị mồ hôi ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển.

“Ca ca, muội mệt rồi.”

“Mệt rồi thì chúng ta đi ngủ thôi.”

Ninh Vô Tà thật sự giống một người huynh trưởng chăm sóc chu đáo, rửa mặt rửa chân cho Huyên Nhi, rồi bế nàng nằm lên giường.

Huyên Nhi rúc vào ngực Ninh Vô Tà, giống như một con sâu bướm nhỏ, hai bàn tay nắm chặt giơ lên trước mặt, ngoan ngoãn đáng yêu.

Thứ Ninh Vô Tà chờ đợi chính là thời khắc này, cuối cùng hắn cũng có thể tiếp tục tu luyện Vô Thiên Hóa Nhật Công rồi, linh khí mà Hỗn Độn Bại Thể điên cuồng thu nạp cả ngày nay đang tích tụ trong gân mạch huyết nhục, khiến cả người hắn căng trướng đau đớn.

Nhưng đã đợi hơn nửa canh giờ, pháp tắc đại đạo vô hình đó vẫn chưa xuất hiện.

Chỉ có Huyên Nhi lặng yên nằm trong lòng hắn, ôm mình như một con gấu túi, mắt vẫn nhắm chặt, mí mắt cũng không run rẩy.

“Huyên Nhi?” Ninh Vô Tà thử nhẹ giọng hỏi.

“Hửm?” Huyên Nhi mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Ninh Vô Tà.

Quả nhiên, tiểu nha đầu này vốn chưa ngủ

Ninh Vô Tà thở dài, hoạt động cánh tay sau một lúc lâu không dám cử động.

“Sao muội lại không ngủ, không phải nói mệt rồi hả?”

“Thực ra muội không mệt, chỉ là muội muốn ở bên ca ca thôi.” Huyên Nhi nhìn khuôn mặt Ninh Vô Tà, trong mắt phản chiếu ánh sao yếu ớt bên ngoài cửa sổ.

“Mùi hương trên người ca ca rất thơm, muội thích ôm ca ca.”

Ninh Vô Tà giơ tay nhéo mặt Huyên Nhi, bất đắc dĩ mỉm cười.

“Muốn ôm ca lúc nào cũng được, nhưng không thể không ngủ.”

“Bây giờ muội đang lớn, cần nghỉ ngơi thật nhiều mới phải.”

Huyên Nhi ngượng ngùng, lại rúc vào trong lòng Ninh Vô Tà, nói không muốn.

“Bất cứ lúc nào cũng được, vậy muội lúc nào cũng muốn ca ca ôm.”

Ninh Vô Tà nhìn bé gái quấn người, trong đầu lại bất giác xuất hiện hình ảnh Nữ đế Khương Ngưng Huyên trưởng thành vào năm trăm năm sau...

Nữ nhân đó, lại dính người như vậy sao?

Canh chừng bảo bối trong lòng thêm nửa canh giờ, cuối cùng bé con cũng đã ngủ, những pháp tắc đại đạo kia cũng bắt đầu xuất hiện.

So với những pháp tắc đại đạo Ninh Vô Tà quan sát được vào ngày đầu tiên, số lượng đạo pháp thâm sâu này xuất hiện càng ngày càng nhiều, dao động cũng dần trở nên dữ dội, lao vào đầu Huyên Nhi như đàn ong về tổ.

Trong khi mượn thứ này để ngưng tụ chân nguyên, Ninh Vô Tà cũng sẽ quan sát những pháp tắc đại đạo này.

Kiếp trước hắn tinh thông công pháp Tinh Thần chi lực, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một hai pháp tắc hắn có thể đọc hiểu, lập tức cảm thấy vấn đề khó khăn khi tu hành ở kiếp trước nháy mắt đã thấu hiểu, nắm được gốc rễ.

Điều này khiến hắn càng chắc chắn hơn, những pháp tắc này là mảnh vỡ của đại đạo, là căn nguyên đạo pháp của thế giới này.

Nhìn khuôn mặt nhỏ yên tĩnh đáng yêu của Huyên Nhi, Ninh Vô Tà thực sự khó mà tưởng tượng nổi trước đó rốt cuộc bọn họ làm thế nào đánh bại được nữ nhân này.

Cả một đêm, Ninh Vô Tà lại ngưng tụ được một sợi chân nguyên nữa, đạt tới cảnh giới Luyện Khí nhị trọng.

Hôm nay trong cơ thể hắn, có ba sợi chân nguyên rực rỡ sắc màu, nối liền nhau, tạo thành một cái vòng nhỏ, quay tròn ở bên ngoài đan điền.

Dưới tình huống của Vô Thiên Hóa Nhật Công và tốc độ hấp thu linh khí của Hỗn Độn Bại Thể, tốc độ tu luyện như vậy đúng là có hơi nhanh.

Nguyên nhân còn lại, Ninh Vô Tà chỉ có thể quy công cho Huyên Nhi, những pháp tắc đại đạo đó có thể trong vô hình giảm bớt rất nhiều trở ngại giúp hắn ngưng tụ chân nguyên.

Một tuần nhanh chóng trôi qua, trong cơ thể Ninh Vô Tà tổng cộng đã xuất hiện tám sợi Thất Thải chân nguyên.

Trong lúc xoay tròn, trong đan điền tràn ngập ánh sáng rực rỡ, tựa như tiên cảnh. Ngôi sao đánh dấu trình độ tu luyện Vô Thiên Hóa Nhật Công, cũng đã lên đến hai mươi.

Tiên Linh Đạo Thể của Huyên Nhi cũng dần mất ổn định, tốc độ đại đạo vào đầu dần tăng nhanh, nàng thường bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Trong nháy mắt đó, hai mắt Huyên Nhi sẽ phóng ra hai luồng ánh sáng trắng, có thể chiếu sáng cả căn phòng.

Ninh Vô Tà biết đã đến lúc rồi, không thể kéo dài thêm được nữa, hắn nhất định phải lấy được Tuyệt Vân Phụ Khí trận trong tay Giang Nhẫn!

Vào ngày gặp mặt Huyền Cơ trưởng lão, Ninh Vô Tà vừa liếc mắt đã nhìn ra Giang Nhẫn là một kiếm tu, lưng đeo trường kiếm, khí chất sắc bén, hung hăng bá đạo.

Ninh Vô Tà có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với một tên kiếm tu, hắn chọn một môn công pháp kiếp trước đã tu hành qua: “Tinh Liêu Loạn”!

Đây là một pháp thuật thần thông cấp Thánh, là truyền thừa của vị Đại Đế đó giống với Vô Thiên Hóa Nhật Công.

Lên tới Luyện Khí cảnh, trong cơ thể tu sĩ có linh khí, là có thể kích hoạt thần thông đấu pháp. Chỉ là với thực lực hiện giờ của Ninh Vô Tà, có thể phát huy một phần mười uy năng của Tinh Liêu Loạn đã được coi là tốt lắm rồi.

Nhưng dùng để đối phó với kiếm tu, lại rất có hiệu quả. Thiết nghĩ đến lúc đó, có thể cho Giang Nhẫn và Lý Lạc Băng một niềm vui cực lớn rồi.