Chương 4

Yoriichi cũng không tin thanh kiếm cùn này có thể gϊếŧ chết quỷ, đối phương mất đi lực hành động mới là thứ hắn muốn.

Vũ khí bình thường không chứa “Tinh tinh phi sa thiết”, hiệu quả lúc chém hoàn toàn không bằng Nhật Luân Kiếm. Một nhát đi qua, ác quỷ sẽ bị bỏng cháy hầu như không còn; đao cùn đầu lạc, cùng lắm tạo cho ác quỷ một vết sẹo to bằng miệng cái chén.

Giống như lúc này, ác quỷ dù đầu thân chia lìa nhưng vẫn không chết. Nó cong lưng xuống, quơ tay trên mặt đất, mò mẫm cái đầu đã mất đi. Đầu nằm cách đó không xa lắm, trận sợ hãi ngắn ngủi chợt qua, nó lập tức cười to ra tiếng.

Đầu bạc, tai chó, mắt vàng. Là bán yêu giấu tại võ gia trong lời đồn.

Ở cái tuổi này, phần sức mạnh này, loại đao thuật này. Nó thật sự nhặt được kho báu rồi! Chỉ cần ăn hắn, chỉ cần có thể ăn hắn……

“Ngươi là hi huyết đúng không?” Ác quỷ chảy nước dãi, “Không, ngươi nhất định là hi huyết! Chính là thứ hi huyết chỉ cần ăn một cái cũng sánh hơn vạn người. Hi huyết! Ha ha ha, ngươi không gϊếŧ chết ta được đâu, bởi vì ta là quỷ!”

Chờ tới khi thân thể nó sờ đến cái đầu, lại ghép đầu lại, nó tuyệt đối không để cho bán yêu này có cơ hội ra tay. Vừa rồi là sơ ý, do không né mà thôi......

Yoriichi thờ ơ, hắn vô cùng bình tĩnh lại gần ác quỷ, nhấc lên toàn bộ cái đầu của nó.

Ác quỷ: Hình như có chỗ nào đó sai sai?

Đến lúc biết sai chỗ nào thì đã chậm, Yoriichi như một cơn gió xẹt qua đình viện, lại đem đầu của nó treo ở bên ngoài cầu tiêu mà võ sĩ thường ngồi. Để ngăn nó cắn người, bán yêu này vậy mà dám đem đá lót hố phân nhét vào trong miệng nó! Trong miệng á!

Làm xong chuyện, bán yêu đáng chết đã không còn tăm hơi.

Thực tốt, thân thể cách đầu của nó không biết xa bao nhiêu, sợ là chưa thấy đầu đã đυ.ng mặt võ sĩ tuần đêm mất rồi. Đòn tấn công của nhân loại không thể gây uy hϊếp cho nó, nhưng nếu bao vây, kéo dài tới lúc mặt trời mọc thì liền phiền phức.

Không, không sao cả, mặt trời mọc còn một đoạn thời gian dài, đủ cho nó lật kèo, đủ cho nó lật……

“A!” Võ sĩ mới tới cầu tiêu la lên sợ hãi, “Yêu quái! Có yêu quái! Là phi đầu man!*”

*Quái vật man rợ không có đầu T_T

Ác quỷ đã hiểu, nó xong rồi.

Đêm ấy thành Inuyama lập tức náo động, võ sĩ tụ tập, tiếng kêu đánh kêu gϊếŧ bên tai vang lên không dứt. Ngay sau đó, tin về con yêu quái xuất hiện trong cầu tiêu của võ sĩ truyền đến, làm Izayoi đang ngồi trong phòng Tây Bắc nơi xa toát một thân mồ hôi lạnh.

Cầu tiêu có yêu quái, vậy thì đông tư…… Không xong rồi, Inuyasha còn chưa trở về!

Nữ tử nhu nhược không kịp tự hỏi, lập tức kéo cây trâm gắn sau đầu mình chạy ra ngoài, lại vào lúc kéo cửa thì chạm phải một đôi mắt vàng trong trẻo.

Con trai của bà đứng ở ngoài cửa, trong tay ôm mấy chùm hoa tử đằng không biết hái từ nơi nào.

“Inuyasha!” Izayoi ngồi xổm xuống, ôm chặt hắn, nửa chữ cũng không nhắc tới lo lắng của mình, “Ngoan, nên đi ngủ rồi.”

“Xin lỗi vì đã khiến người lo lắng, mẫu thân.”

Yoriichi ôm hoa tử đằng vào trong phòng, bó hoa tỏa ra mùi hương nồng đậm quyện lên tóc dài của Izayoi: “Mẫu thân, con muốn trồng hoa tử đằng trong đình viện.”

Có lẽ do sớm hơn 200 năm, đường truyền tin thiếu thốn, Sát Quỷ Đội chưa xuất hiện cách phân biệt quỷ cùng yêu quái, cũng không rõ tác dụng đuổi quỷ của hoa và độc hoa tử đằng.

Hắn dạo nhanh một vòng, ở bên ngoài cả dãy nhà chỉ tìm ra một cây tử đằng mà thôi.

Có tử đằng, người sống ở đây sẽ không gặp chuyện, chỉ nơi mùi hoa khuếch tán không đến mới có nguy hiểm, như là phòng Tây Bắc. Sau khi Yoriichi đặt mấy bó ngoài phòng bà Chiharu thì đã không còn nhiều.

Có thể tới một con quỷ, tự nhiên cũng có thể tới con thứ hai, con thứ ba……

Trước lúc có Nhật Luân Kiếm, phải dựa vào trồng hoa để bảo vệ người trong tòa thành này. Không cần biết bọn họ ghét hắn hay không, hắn chỉ muốn cứu càng nhiều, càng nhiều người tốt, giống như nhà Sumiyoshi.

Yoriichi rũ mắt.

Nghe vậy, Izayoi liền thấy kinh ngạc, từ bé, tính tình đứa nhỏ này đã lãnh đạm*, giống như không thích thú với cái gì, đây là lần đầu bà nghe nó nói “Con muốn làm cái gì”.

*Lãnh đạm: Không có biểu hiện tình cảm, tỏ ra không muốn quan tâm đến sự vật, sự việc xung quanh.

“Được, Inuyasha muốn làm gì cũng được.” Mẹ đều sẽ ủng hộ hết.

Vậy nên, để dạy vỡ lòng cho thiếu gia nhà mình, Myoga lục đυ.c đi chợ yêu quái mua giấy bút, sau khi trở về còn chưa kịp thở một hơi đã bị giao tới trọng trách —— hạt giống hoa tử đằng, khan hiếm, mua gấp!

Myoga:……

Các ngươi biết ta mua giấy này xài hết bao nhiêu tiền không?

“Ông Myoga.” Thiếu gia đáng yêu nhà lão nói một câu không chút đáng yêu chút nào, “Chợ yêu quái có khoáng thạch hấp thu ánh mặt trời không ạ?”

“Đó là cái gì?” Myoga có chút ngốc, “Ai không đúng, thiếu gia Inuyasha à, vì cái gì mà con hỏi cái vấn đề này vậy?” Là phu nhân Izayoi kể cho con loại chuyện xưa kỳ quái nào đó sao?

Yoriichi rất thành thật: “Con muốn một thanh kiếm được rèn bằng loại khoáng thạch này.”

Myoga:…… Hóa ra thiếu gia đã tới tuổi cần một món đồ chơi rồi.

Không, này không phải trọng điểm!

Trọng điểm là —— con có biết rèn một cây kiếm phải tốn bao nhiêu tiền không? A!

____________

Một tháng sau, cảnh nội Hida.

Vào ban đêm, trăng sáng treo trên cao, ánh bạc bao trùm.

Sesshoumaru đi trong rừng rậm, nhằm một ngôi chùa hoang mà bước vào.

Theo như lời tiểu yêu (món lòng) ở ven đường, cảnh nội Hida có một ngôi chùa tên là Shirakawa, vì tụ tập không ít tăng lữ cùng thuật sĩ cường đại mà vô cùng nổi danh. Thế nhưng không lâu trước đây, chùa Shirakawa đột nhiên bị hủy, nhân loại bên trong không ai sống sót.

Nghe nói, trong số những người chết còn có một thuật sĩ cường đại họ “Zenin” , đến thi thể cũng không còn nguyên vẹn……

Hơn phân nửa là việc làm của đại yêu.

Được tin tức này, Sesshoumaru liền buông tha món lòng chắn đường hắn. So với lấy mạng tiểu yêu quái, hắn càng thích đối chiến với địch thủ cường đại.

Chùa Shirakawa bị hủy không lâu, đoán rằng mùi hương của đại yêu chưa biến mất, chỉ cần đến sớm, hẳn có thể đánh nhau một trận.

Hắn cần yêu quái nhiều hơn, cường đại hơn để luyện tập, để vượt qua phụ thân mình, tiến tới khẳng định con đường của mình, lại sáng lập nên vị vua cường đại nhất trong lịch sử Tây Quốc. Chỉ có dùng thực lực của đại yêu mà tham khảo, hắn mới có thể biết, bản thân mình đã trưởng thành tới bước nào.

Đáng tiếc, tâm trạng khó lắm mới tốt của Sesshoumaru đã bị hủy hoại bởi miệng của hai con "Quỷ Yếu”.

Cái gọi là quỷ yếu, chính là đồng loại của ác quỷ bị Yoriichi chém gϊếŧ. Là quỷ giống nhau, nhưng vì chúng nó chỉ có thể hoạt động vào ban đêm, còn có nhược điểm trí mạng: mặt trời chiếu đến liền tan biến, trong mắt Sesshoumaru thì chính là quỷ yếu.

Như thường lệ, chỉ cần không phải kẻ ngáng đường, Sesshoumaru đều lười đi quản. Mà hiện tại……

Hắn nghiêng người, xoay đầu qua.

Hai con quỷ yếu kia ẩn thân cách xa hơn vài chục trượng, cho rằng chui rúc dưới cống ngầm thực an toàn, giọng nói cũng không thèm giữ cửa. Chúng nó chia một cái xác người ra ăn, lớn tiếng mưu đồ bí mật.

“Vì cái gì mà vị đại nhân kia đột nhiên để chúng ta chú ý Inuyama của Kurokawa chứ?” Âm thanh thô ráp của một gã đàn ông vang lên, “Chẳng phải nói chỗ đó có rất ít thuật sĩ, cũng không có thợ săn quỷ sao?”

“Ngu xuẩn, ngươi còn chưa biết à?” Lần này là giọng nhỏ hơn của phụ nữ, “Ba con quỷ tiến vào Inuyama đều đã chết, trong đó bao gồm đại nhân Sei - Hạ Huyền Lục hiện giờ.”

Tiếng loảng xoảng nhỏ vang lên, là thanh âm xương người rơi xuống mặt đất.

“Cái gì? Hạ- Hạ Huyền Lục - đại nhân Sei!” Im lặng một hồi lâu, nó mới nói tiếp, “Hạ Huyền…… Quỷ có thể trở thành Hạ Huyền đều rất mạnh, cũng xem như hầu cận của vị đại nhân kia rồi, như thế nào lại……”

Giọng nữ: “Bị chết thật thảm, nó bị người ta chém rớt đầu, sau đó treo bên ngoài cầu tiêu của võ sĩ, sống sờ sờ ăn đánh hết một đêm, chờ khi trời sáng mới bị phơi chết. Sau khi chết, thanh danh cũng không còn, bị nhân loại gọi là ‘Quái đầu ở cầu tiêu’.”

Tĩnh mịch một trận, danh hiệu này thật là làm nam nhân nghe xong trầm mặc, nữ nhân nghe xong rơi lệ.

“Bởi vì trong cơ thể chúng ta có máu của vị đại nhân kia, nên khi chúng ta chết, vị đại nhân kia đều cảm nhận được.” Giọng nữ lại tiếp tục, “Vị đại nhân kia hẳn là ‘ xem ’ ký ức trước khi chết của đại nhân Sei mới để chúng ta chú ý bán yêu trong thành Inuyama rồi.”

“Đại nhân muốn con bán yêu đó, hình như là hi huyết.”

“Hi huyết! Chính là loại hi huyết ăn một cái sánh hơn ăn vạn người sao?” Giọng nam phấn chấn lên, “Ha ha, chỉ cần bắt được hắn, chỉ cần có thể bắt được hắn……”

Đột nhiên, hai quỷ yếu kia bỗng cứng miệng, sững người co rúc tại chỗ.

Có một thứ yêu lực khủng bố đang bao phủ trên đỉnh đầu bọn chúng, một đôi ủng đen đáp lên trên cống ngầm. Chúng không biết đối phương tới đây từ lúc nào, nghe được bao lâu, nghe xong nhiều ít, chỉ biết trong một khắc đó, cảm giác đối mặt với tử vong khiến chúng nó hít thở không thông!

“Thật là hiếm thấy.” Âm thanh của Sesshoumaru không hề phập phồng, “Cái loại bán yêu so với món lòng còn không bằng, vậy mà sẽ bị quỷ yếu nhớ thương.”

Cách hơn hai năm lại nghe thấy “Inuyama” cùng “Bán yêu”, tâm trạng của Sesshoumaru có thể nói là ác liệt tới cực điểm.

Bán yêu, bán yêu, bán yêu! Quả thực không có lúc nào mà không nói cho hắn đây là vết nhơ của tộc Bạch Khuyển, là sai lầm mà phụ thân hắn phạm phải khi bị một người đàn bà mê hoặc!

Tức giận dâng lên, Sesshoumaru nhẹ nâng tay, nam quỷ trực tiếp bị móng vuốt của hắn cắt thành hai nửa.

Độc tố của Độc Hoa Trảo thấm vào máu quỷ, hòa tan nó thành một bãi máu loãng trong tích tắc, chết so với phơi mặt trời còn nhanh hơn.

Nữ quỷ sợ tái mặt, vội quỳ xuống đất xin tha, lại khó thoát chết. Vì Sesshoumaru mở miệng, hỏi: “Muốn ăn con bán yêu kia…… Sesshoumaru ta rất muốn nghe một chút, ‘vị đại nhân’ trong miệng các ngươi là kẻ nào?”

Ai ngờ, tên huý của kẻ đó giống như một thứ cấm kỵ, nữ quỷ theo bản năng mở miệng, máu bên trong người như thiêu đốt lên.

Trong tiếng thét chói tai, huyết hỏa cắn nuốt cô ta không còn một mảnh.

Sesshoumaru bình tĩnh xem tình huống phát triển, cuối cùng cười lạnh, nói: “Không muốn tên huý của mình bị người ta biết? Hay là sợ bị cường giả tìm đến?”

“Hạng người vô năng, thật là món lòng vừa thấp kém vừa hạ tiện.”

Việc đã đến nước này, Sesshoumaru không còn tâm trạng đi tìm đại yêu đánh nhau. Hiện tại, hắn chỉ có một ý định, chính là đi tới thành Inuyama, làm thịt con bán yêu ngu xuẩn đó.

_______________

Màn đêm buông xuống, tử đằng được gieo trong đình viện đã nảy mầm, mà yêu khí trong thành cũng càng thêm nồng đậm.

Yoriichi nằm trong chăn, nhìn lên trần nhà, không hề buồn ngủ. Chẳng biết vì sao, trong lòng của hắn dâng lên một loại dự cảm xấu, giống như sắp phát sinh chuyện đại sự gì đó vậy.

Sát khí ở phòng phía Đông đã che lấp toàn bộ nhà Mishima, yêu quái trong núi không những không rời xa, ngược lại dựa vào càng lúc càng gần……

Nhưng Myoga đọc không hiểu suy nghĩ của Yoriichi, hắn nhìn thấy đứa nhỏ ba tuổi này mở to đôi mắt trống rỗng, nhìn sao đều thấy ánh mắt đó tràn ngập “Thất vọng”.

“Thiếu gia, chúng ta không cần thanh kiếm cát đỏ gì đó đi, ông Myoga mua diều cho con, có được không?”

Trên chợ yêu quái thật sự không có cát màu đỏ son! Cái đó rốt cuộc là thứ gì, lão sống mấy trăm năm nghe cũng chưa từng nghe qua.

Huống chi ——

“Thiếu gia, hầy, chúng ta cũng không có tiền để mà rèn kiếm cho con đâu” Myoga tỏ vẻ làm yêu quá khó khăn, “Ngoan nào, ông Myoga lại mua konpeito cho con nha!”

Đại khái là đứa nhỏ thực chấp nhất với đồ vật không chiếm được, thiếu gia nhà lão nhớ mong thanh kiếm hết một tháng, ngay cả tanto của phu nhân Izayoi cũng bị nó chơi hỏng rồi.

Nhưng mà, trừ phi trên trời rơi xuống kẻ coi tiền như rác, bằng không hắn moi tiền chỗ nào để mua nguyên liệu đây chứ!

Yoriichi không nói gì, chỉ là bỗng nhiên từ trong chăn ngồi dậy: “Tới.”

“Hả?” Tới cái gì, cái gì tới, người coi tiền như rác sao?

“Ầm vang ——” là tiếng vang lớn báo hiệu nóc nhà Mishima bị xốc bay.

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Myoga: Thiếu gia vì cái gì lại muốn kiếm? Kệ đi, một thanh kiếm thôi, chó nhỏ nhà ta có thể mang ý xấu gì kia chứ.

Muzan:……【 Sau cổ chợt lạnh.jpg 】