Chương 13: Đừng bỏ ta ... Hùng chủ

Nói như thế, sau khi phát tiết du͙© vọиɠ xong xuôi, trùng đực sẽ thập phần sinh ra ham muốn trừng phạt trùng cái, để củng cố hình tượng uy nghiêm của bọn chúng trong lòng trùng cái, trùng cái sau khi bị cᏂị©Ꮒ qua sẽ trở nên đặc biệt ôn thuần, bất luận trùng đực muốn làm gì với bọn họ, bọn họ đều sẽ nhu thuận phục tùng, không thiếu sự kiện trùng đực sau khi phát tiết du͙© vọиɠ xong sẽ ngược đãi trùng cái đến chết, bi kịch như vậy ở đế quốc cũng không hiếm lạ gì, thậm chí chỗ nào cũng có. Một số trùng đực thậm chí còn coi đây là đề tài nói chuyện sau bữa ăn và là công cụ để khoe khoang năng lực của mình, như thể ngược đãi dến chết một con trùng cái đã trao hết tất cả mọi thứ cho hắn ta là một điều vô cùng cao thượng.

Đây vốn nên là chuyện khiến người ta phẫn hận, nhưng bởi vì hùng trùng trân quý, cho dù sự tình nháo lớn cũng chỉ tiến hành cảnh cáo thích hợp đối với trùng đực, nghiêm trọng nhất cũng chính là xử phạt tiền, trùng đực hoàn toàn có thể dùng tài sản của trùng cái đã chết vì mình giải quyết chuyện này.

Robert vốn nghĩ, nêu trùng đực này dám can đảm ra tay với A Mễ Lộ, cho dù hắn bị buộc tội mang danh sát hại trùng đực, cũng sẽ gϊếŧ trùng đực không biết trời cao đất rộng này.

Đây chính là địa bàn của Tinh Đạo Đoàn bọn họ!

Điều khiến hắn tuyệt đối không ngờ tới chính là, trùng đực trẻ tuổi tên Tịch Mạc này, chỉ để lại vài dấu móng tay trên người A Mễ Lộ, cứ như vậy còn đem chính mình sợ tới mức nhảy đi ra ngoài, mang vẻ mặt hoảng sợ kinh hãi...

Robert giật giật khóe miệng:?????

Hắn có chút hoài nghi trùng sinh*.

Không phải nói trùng đực đều là sinh vật trong xương chảy dòng máu hung bạo sao? Không phải nói trùng đực sẽ xé rách đôi cánh của trùng cái sau khi trút giận sao?

Trùng Thần a, ai tới nói cho hắn biết, con trùng đực sắc mặt trắng bệch, vô tri ngây thơ trước mắt này, rốt cuộc là từ đâu xuất hiện?

Ngay sau đó hắn thấy được chuyện làm hắn càng muốn rớt mắt kính xuống, trùng đực kia chẳng những không có tiếp tục ngược đãi A Mễ Lộ, còn tri kỷ đắp quần áo cho hắn, sau đó vẻ mặt quyết tuyệt chạy ra ngoài.

Robert: Ý tứ này là sao?

Đây là sợ?

Thời điểm khí thế lúc ngươi cᏂị©Ꮒ người đi đâu rồi?

Robert hiển nhiên cùng Tịch Mạc ý nghĩ khác nhau một trời một vực, hắn ngây thơ cho rằng con trùng đực này chưa từng bị xã hội Trùng tộc vấy bẩn, cho nên không có đối với A Mễ Lộ thi hành ngược đãi, mà sự thật lại là, Tịch Mạc đã sắp bị loại kích động này bức đến đập đầu vào tường, mới không thể không trước một bước rời đi.

Robert bình phục thân thể khô nóng một chút, chậm rãi đi tới bên người A Mễ Lộ, đưa tay muốn nâng hắn dậy, lại bị hắn linh hoạt né tránh, A Mễ Lộ rũ mắt, Robert sờ không rõ thái độ của hắn đối với Tịch Mạc như thế nào, cũng không dám tùy tiện mở miệng, trong lúc nhất thời, không khí có chút ngưng trệ.

Thật lâu sau, lông mi dày đặc của A Mễ Lộ run rẩy, nước mắt to như hạt đậu, như trân châu rơi xuống, nhẹ nhàng nỉ non: "Cậu ta vì sao phải bỏ ta mà chạy đi chứ?"

Robert nghe xong những lời này, cho tới nay làm các loại thí nghiệm nguy hiểm cũng chưa từng hoảng hốt, trái tim chợt co rút lại, ánh mắt của hắn biến thành một cây kim thẳng tắp, thanh âm cứng ngắc: "A Mễ Lộ, ngươi sẽ không phải là... Ngươi sẽ không phải là nhận định tên trùng đực đó chứ!"

Một khi ý nghĩ như vậy xuất hiện, cộng thêm tâm tình A Mễ Lộ lúc này rõ ràng là đang suy sụp, Robert còn có cái gì không rõ.

Hắn cắn chặt răng, trong lòng có chút không cam lòng.

Cái thiên tính trùng cái chết tiệt này, không biết hại chết bao nhiêu trùng cái ưu tú của đế quốc rồi !

Trùng cái một khi bị trùng đực đánh dấu, trong vòng vài giờ, sau khi đánh dấu sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, nói một cách đơn giản chính là không có cảm giác an toàn, lúc này bản năng của trùng cái sẽ khiến nó vô thức ỷ lại vào trùng đực chiếm hữu nó, chỉ có ở bên cạnh trùng đực, tinh thần hoảng loạn của trùng cái mới có thể ổn định lại.

Nói như vậy, cho dù là trùng cái không được sủng ái, trùng đực cũng sẽ ở lại sau khi vừa đánh dấu họ, làm bạn với trùng cái vượt qua một buổi tối ấm áp, một khi kỳ phản ứng đánh dấu kết thúc, trùng cái sẽ lại biến trở về bộ dáng bất khả xâm phạm trước mặt ngoại trùng.

A Mễ Lộ vừa mới bị Tịch Mạc đánh dấu, chính là thời điểm cần trùng đực an ủi, mà Tịch Mạc vào lúc này bỏ hắn lại mà chạy đi, không thể nghi ngờ là hướng A Mễ Lộ biểu đạt một loại cảm xúc bất mãn, hắn đang tức giận, về phần tức giận là cái gì đây? Robert nghĩ, như thế quá nhiều...

Một trùng đực bị Tinh Đảo Đoàn của bọn họ bắt cóc đến đây, không chỉ bị kinh hãi, còn bị Cần Khắc đưa cho A Mễ Lộ làm nô ɭệ, thậm chí vừa rồi, bọn họ còn thảo luận trước mặt Tịch Mạc nên nghiên cứu trùng đực này như thế nào, A Mễ Lộ còn thiếu chút nữa cắt đứt hơi thở của người ta...

Loại này đủ loại, Robert càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ lại càng thay A Mễ Lộ tâm lạnh, nhìn hắn trong ánh mắt cũng mang theo vài phần thương hại cùng bất đắc dĩ.

Ai có thể nghĩ tới, tại Tinh Đảo Đoàn hoành hành ngang ngược hôm nay, lão đại của bọn họ, trùng sáng lập Tinh Đảo Đoàn, ở ngay trong phòng thí nghiệm của mình bị thao vào khoang sinh sản tiến hành đánh dấu, mấu chốt ở chỗ, bọn họ là thật không nghĩ tới Tịch Mạc sẽ là một con trùng đực. Số lượng trùng đực của đế quốc rất thưa thớt, mỗi một trùng đực đều đăng ký trong danh sách tại hiệp hội bảo vệ trùng đực a, mỗi lần bọn họ đi ra cửa, phía sau mông đều sẽ đi theo vài hộ vệ là trùng cái, một khi gặp phải nguy hiểm, những trùng cái này sẽ đem hết toàn lực bảo vệ trùng đực, đế quốc thành lập hiệp hội bảo vệ trùng đực đến nay, còn chưa từng có chuyện trùng đực chết trùng cái sống, cũng chưa từng xuất hiện hiện tượng trùng đực nhà ai mất đi, có thể tưởng tượng được.

Tịch Mạc xuất hiện trong ngục giam Tinh Đảo Đoàn, là một việc kinh hãi thế tục cỡ nào a.

Đôi mắt đỏ như máu kia của A Mễ Lộ từ trước đến nay hàm chứa ý cười, lại có thể làm cho người ta từ trong đó phẩm ra bi thương cùng cô tịch vô hạn, giờ phút này hắn giống như là một hài đồng ngây thơ, trong mắt đều là luống cuống, hắn không rõ vì sao hùng chủ của hắn vào lúc này rời bỏ hắn mà chạy đi, rõ ràng vừa rồi còn đánh dấu hắn, rõ ràng khi tính khí của cậu ở trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, hắn có thể rõ ràng cảm giác được khoái hoạt cùng hưng phấn của hùng trùng. Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề đây?

Trùng đực có lẽ không thích chính là hắn.

Đó là lý do duy nhất A Mễ Lộ có thể nghĩ ra bằng cách vắt óc suy nghĩ, và cũng là lý do mà hắn cho là đúng.

Nếu không phải chán ghét đến cực điểm, tại sao lại vứt bỏ hắn chứ?

Sau đầu A Mễ Lộ đau nhói, cảm giác đau đớn khôn cùng làm hắn không thể chịu đựng được cuộn mình lại, cả người mồ hôi chảy ròng ròng, toát ra tất cả đều là mồ hôi lạnh, miệng hắn hơi khép lại, còn đang nhắc tới cái gì đó.

Robert ghé tai lại gần hơn để nghe anh ta nói:

"Hùng chủ...... Đừng bỏ lại ta......"

Thật là hèn mọn.

Robert ánh mắt phức tạp nhìn thần sắc thống khổ trên mặt người bạn tốt, cắn răng một cái đứng lên, mang theo ý niệm đập nồi dìm thuyền, đi nhanh về hướng Tịch Mạc rời đi.

Tinh thần hải của A Mễ Lộ bởi vì mấy năm nay cưỡng ép áp chế đã là nỏ mạnh hết đà, vốn sau khi có đánh dấu của trùng đực, trùng đực sẽ vì trùng cái mà xa rời tinh thần hải tan thành mảnh nhỏ, nhưng Tịch Mạc hiển nhiên không học được mấy thứ này, hoặc là cậu căn bản không biết mình còn muốn làm chuyện này, cậu sau khi thao A Mễ Lộ trực tiếp ném trùng cái mà rời đi, ở một mức độ nhất định ngược lại kí©h thí©ɧ tinh thần hải tràn ngập nguy cơ của A Mễ Lộ.

Làm cho một sợi dây vốn đã kéo căng, bá một tiếng, hoàn toàn đứt đoạn.

Robert đi nhanh hơn và sau đó đã chạy. Hắn nhìn ra được, trạng thái của A Mễ Lộ giờ phút này quả thực có thể dùng từ kém tới cực điểm để hình dung, ngoại trừ tinh thần hải đã ở bên bờ bộc phát, hắn còn kéo mình vào trong ác mộng, Tịch Mạc lạnh nhạt cùng chán ghét kích khởi đau xót đã lâu không thấy ở sâu trong ký ức của hắn, những chuyện xưa phủ bụi mấy năm kia, biến thành sóng lớn cuồn cuộn trên biển rộng, đem con trùng A Mễ Lộ bao phủ hoàn toàn, nhấn chìm....

Cái này hết thảy Tịch Mạc hoàn toàn không biết gì cả, cậu đang ở trên một chiếc giường lớn ngủ ngon lành.

Phanh phanh phanh!!!Một trận dồn dập tiếng đập cửa đem Tịch Mạc từ trong mộng bừng tỉnh, cậu ngẩn người, ngay sau đó phản ứng kịp, trước khi ngủ cậu đã làm những gì.

Cậu, biến thành trùng đực.

Giống như bị trúng thuốc, thao thủ lĩnh Tinh Đạo Đoàn.

Sau đó sợ hãi chính mình đem Tinh Đạo thủ lĩnh chơi chết, rồi bỏ chạy.

Xong rồi, đây là suy nghĩ đầu tiên của Tịch Mạc sau khi nhớ lại.

Tiếng gõ cửa ngoài cửa càng lúc càng nôn nóng, thanh âm càng lúc càng lớn, rơi vào trong tai Tịch Mạc, không khác gì bùa đòi mạng.

Tịch Mạc co người tựa vào đầu giường, sắc mặt ảm đạm. Cậu sẽ bị xử trí như thế nào đây? Đám Tinh Đạo Đoàn kia hiển nhiên đã nằm ngoài phạm vi pháp luật đế quốc, căn bản sẽ không quan tâm thân phận trùng đực của mình, nói không chừng, sau khi biết mình là một con trùng đực, bọn họ sẽ càng nổi lên hưng phấn gϊếŧ chóc, nhìn biểu hiện phản ứng của Robert liền biết.

Lại là một trận tiếng gõ cửa liên tục.

Quên đi! Tịch Mạc nhắm mắt lại, dù sao chết sớm chết muộn đều phải chết, cậu còn đang ở trên địa bàn của Tinh Đạo Đoàn, cánh cửa này cũng không ngăn được bọn họ, sớm đi ra ngoài nhận tội nói không chừng còn có thể cầu cái dễ dàng xử lý. Với suy nghĩ đó, Tịch Mạc cẩn thận mở cửa phòng.

Không có ai khác ngoài Robert.

Tịch Mạc thầm nghĩ, hảo gia hoả hay lắm, thật sự là sợ cái gì tới cái đó.

Robert thấy cậu rốt cục chịu mở cửa, trực tiếp kéo cổ tay cậu chạy về hướng phòng thí nghiệm, một câu cũng không nói. Tịch Mạc vẻ mặt mơ hồ bị hắn kéo cổ tay, thiếu chút nữa theo không kịp tốc độ của hắn, nếu không phải năng lực cân bằng của cậu mạnh, dọc theo đường đi đã sớm ngã thành đồ cẩu ăn phân.

Đi tới trước cửa phòng thí nghiệm, sau lưng Tịch Mạc toát ra một tầng mồ hôi lạnh, luống cuống kéo góc áo Robert, không chịu tiến lên một bước.

Robert sốt ruột muốn chết, giọng nói khó tránh khỏi có chút tàn nhẫn: "Thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn chịu trách nhiệm với A Mễ Lộ? Loại trùng đực các ngươi quả nhiên đều là một đám trùng nhân phẩm thấp kém, nếu không phải A Mễ Lộ đem ngươi mang theo bên cạnh mình, ngươi cho rằng ngươi còn có thể tồn tại đứng ở chỗ này sao?”

Đồng tử Tịch Mạc co lại, cái này?

Cậu sao có thể lại là con trùng phẩm chất thấp kém đây?

Đúng lúc này, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bị một cỗ tinh thần lực cường hãn công kích, chỉ thấy cánh cửa to bằng đùi người trưởng thành kia, ngay trước mắt cậu, bị nện ra một cái lỗ lớn.

Đằng sau cái lỗ lớn, đứng ở chỗ đó là A Mễ Lộ.