Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Loại Được Bảo Vệ Số Một Liên Bang

Chương 4: Cô gái

« Chương Trước
Hiện tại tâm trạng Bùi Tích rất phức tạp, anh đã nghĩ rằng mắt mình hỏng mất rồi.

Mặc dù bảy châu lục của Liên Bang bằng mặt không bằng lòng, nhưng từ khi bắt đầu kỷ nguyên mới, đa số mọi nơi trên thế giới đều là nam nhiều nữ ít, hơn nữa sự ổn định gen là thiên phú độc nhất chỉ có ở nữ giới, địa vị của họ đặt ở tầm cao chưa từng có, được sự bảo vệ của pháp luật tối cao.

Mọi hành vi làm thương tổn hay bắt người cướp của đối với nữ giới sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Nhưng anh vẫn không quên đây là nơi nào - khu 12, môi trường khắc nghiệt và hỗn loạn nhất châu Á, thậm chí còn bị chính phủ làm lá chắn sống. Vậy mà ở nơi sa mạc bỏ hoang này, lại tìm thấy một cô gái quý giá ư?

Dù có đùa cũng không ai tin đâu.

Cô gái này trông khá nhỏ tuổi, hai má trắng đến phát sáng to bằng lòng bàn tay, nhưng cô rất gầy, như thể bị suy dinh dưỡng đã lâu.

Cô khoác một chiếc áo gió rộng thùng thình của nam giới, mang đôi bốt Martin màu đen cũ kỹ, ngoài những thứ đó thì không còn gì khác. Sau khi nhận ra ánh mắt của anh, cô ngập ngừng bước về phía trước với ánh mắt lo lắng.

Tâm trạng Bùi Tích lập tức dâng trào, máu nóng sôi sục trong cơ thể anh.

Khu 12 biệt lập với bên ngoài, biên giới với khu 11 còn có tầng tầng lớp lớp chốt canh gác, nếu không qua bốn năm cánh cổng thì không vào được, đừng nói là phụ nữ, đến con gà mái còn không có ở đây.

Nếu cô không thể vào bằng cách bình thường từ bên ngoài, vậy thì ai đã nuôi cô trong sa mạc này…

Nắm tay Bùi Tích vô thức siết chặt lại, là thứ khốn nạn nào có thể làm được chuyện như vậy?

Ngày nay ở Liên Bang, ngay cả một cô gái sinh ra ở gia đình bình thường cũng nhận được sự giáo dục và chăm sóc tốt nhất, hưởng được cuộc sống an toàn thịnh vượng. Huống chi cô còn xinh đẹp như thế…

Cho dù không ở trung tâm thành phố thì cũng được hoa tươi châu ngọc vây quanh… Mà cô lại mặc bộ quần áo cũ mèm không vừa người, vật lộn sinh tồn ở nơi sa mạc hoang vu này.

Lúc Bùi Tích đang tự mình bổ não, các thành viên khác tất nhiên cũng phát hiện Đoạn Mạt Nhan, đôi mắt Murphy nhìn đăm đăm, động tác cứng ngắc: “Trời ơi…”

Grimm dụi mắt thật mạnh: “Tôi nhìn thấy ảo ảnh sao?”

“Không phải ảo giác đâu, cô ấy là thật đó!”

Trong lúc những người ở tiểu đội năm ngẩn người thì con quái vật đã đuổi kịp bọn họ, một con Sa Đọa trong số đó hình như là gen đại bàng bay lên không trung, kẹp móng vuốt sắc nhọn của nó lên vai một thành viên trong đội, vỗ cánh gắp anh ta lên trời.

“A a a a! Đội trưởng cứu tôi với!”

Bị tiếng thét của thành viên trong đội thu hút, cuối cùng Bùi Tích cũng tỉnh táo lại, anh nổ súng không chút do dự, viên đạn làm con quái vật bị thương, nới lỏng móng vuốt thả người xuống đất.

Nhưng khi nó bay lên trời thì tầm nhìn cũng bao quát hơn, nơi lẩn trốn của Đoạn Mạt Nhan lập tức bị lộ, đôi mắt đỏ tươi của con Sa Đọa xoay chuyển như ngửi thấy thứ gì đó, nó đột ngột rít lên một tiếng rồi nổi điên bay về phía khu khai thác 29, hoàn toàn vứt bỏ mục tiêu ban đầu.

Điều này không ổn chút nào, ánh mắt những người đàn ông trong tiểu đội năm tan vỡ khi thấy con Sa Đọa kia đổi mục tiêu sang Đoạn Mạt Nhan.

“Chạy mau!”

“Cẩn thận!”

Bùi Tích vội vàng bắn hai viên đạn cuối cùng trong nòng súng, nhưng viên đạn cuối cùng chỉ ghim lên đùi con Sa Đọa đó chứ không hạ gục nó.

Murphy không biết từ đâu ra vung một cây roi quấn quanh chân của nó, Grimm cũng lao tới nắm cây roi, dùng trọng lượng của mình khiến con Sa Đọa giảm tốc độ lại, nhưng trên người nó mang vết thương, cơn đau khiến nó điên cuồng hơn, lực cũng vì vậy rất mạnh. Hai người bị kéo lê trên mặt đất, máu trên đùi Murphy chảy thành một đường, dính lên cát vàng trông rất ghê rợn.
« Chương Trước