Nhưng nhìn người đàn ông lúc này, Louis có thể cảm nhận rõ ràng dù anh chỉ đứng ở nơi đó mà vẫn một loại cảm giác áp bức kinh người ập đến, toàn thân sắc bén như bị một con dao lạnh lẽo đã được mài bén, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Không có loại thuốc nào có thể gây ra sự thay đổi to lớn trong thời gian ngắn như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, người này đã được tinh lọc gen rồi.
Louis ghen tị cụp mắt xuống, nhưng anh ta cũng biết rõ mình hoàn toàn không phải đối thủ của người này cho nên chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ.
“Anh tỉnh rồi à?” Đoạn Mạt Nhan đánh giá anh từ trên xuống dưới, không để ý tới hành vi kỳ lạ vừa rồi của anh: “Anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Thực ra vừa mở miệng hỏi là cô biết câu trả lời rồi, bởi vì trông dáng vẻ của người đàn ông này không tệ chút nào.
Vết thương trên người Bùi Tích đã khép lại, đang lành lại với tốc độ khó tin. Anh thản nhiên tháo băng vải trên người ra, nghe thấy cô hỏi thì nhìn Đoạn Mạt Nhan.
"Tôi ổn rồi."
Bùi Tích nhìn thật sâu vào người trước mặt, anh cảm thấy toàn bộ Liên Bang sẽ không biết lúc này anh đang sốc đến mức nào.
Gen thú tính mang đến cho người ta một con dao hai lưỡi, ngay khi con người có khả năng mạnh mẽ thì họ cũng phải trả giá bằng việc mất đi lý trí, nhưng những nhà tinh lọc có thể cải thiện tình trạng này, họ sẽ sàng lọc những yếu tố bạo lực và không ổn định trong máu, để lại những điều tốt, điều này không khác gì đang thách thức trời đất.
Một đứa trẻ trong một gia đình nghèo nàn có thể đột nhiên trở thành một người mạnh mẽ nhờ sự quá trình tinh lọc này, còn những gia đình quyền lực lợi dụng điều này để củng cố quyền lực của mình, thế nên những nhà tinh lọc mới trở nên vô cùng cao quý.
Nói cả thế giới đang chiến đấu để tranh giành họ cũng không oan.
Hơn nữa điều đáng chú ý là khả năng và hiệu quả của những nhà tinh lọc khác nhau cũng khác nhau, chẳng hạn như mỗi ngày nhà tinh lọc sơ cấp chỉ có thể tinh lọc một lượng người hạn chế, cấp độ tinh lọc cũng thấp hơn nhiều so với các nhà tinh lọc cao cấp hơn. Theo sự hiểu biết của Bùi Tích thì sức mạnh của Đoạn Mạt Nhan đã vượt xa mức sơ cấp rồi.
Còn người nắm giữ sức mạnh đó thì không biết gì cả.
Trong mắt Bùi Tích nổi lên một cơn giông tố, nhưng cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, anh quay đầu nhìn Louis đang đứng ngoài cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh ta: “Những người khác đâu rồi?”
Người đằng sau hơi sửng sốt, nhưng vẫn lựa chọn trả lời: "Mọi người đang tập trung ở quảng trường trung tâm."
Bùi Tích bình tĩnh nói: "Đã xử lý người chết xong chưa?"
"Chôn cất hết rồi, những người bị thương đã được chữa trị. Những người có tình trạng gen không ổn định cũng đã được cách ly tại sân tập."
"Xem ra tốc độ dọn dẹp chiến trường của các người cũng khá nhanh đấy nhỉ."
Louis không nói nữa, anh ta ngẩng đầu lên, lặng lẽ liếc nhìn Đoạn Mạt Nhan đang trốn ở phía sau Bùi Tích, cảm thấy có chút xấu hổ.
Cách đó không xa, có một số người đang thò đầu ra xem thử, họ còn tưởng mình không bị chú ý nhưng ánh mắt nóng rực của họ đã sắp khiến tấm kính tan chảy rồi.
Bùi Tích quay lại nhìn cô gái vẫn đang hồn nhiên ngây thơ: “Chúng ta sắp đi gặp bọn họ rồi, nếu bọn họ đã phát hiện thì trốn tránh mãi cũng không phải là một biện pháp, A3 bị đóng cửa một tháng, thế nên hiện tại chúng ta cần phải tập trung sức lực."
Đoạn Mạt Nhan gật đầu, cả nhóm chỉ thu dọn đơn giản rồi kéo Murphy vẫn còn hôn mê đi về phía quảng trường trung tâm.
Grimm và Tours vừa lần lượt khiêng cáng vừa nói chuyện với Đoạn Mạt Nhan.
"Tiểu thư, cô lợi hại quá đi mất."
"Sao lại nói vậy?" Đoạn Mạt Nhan hỏi.
"Cô có để ý tới đội trưởng không? Thân thể của anh ấy đó, trời đất ơi, tôi có thể cảm giác được là đội trưởng đã khác rồi!" Tours hưng phấn nói.